Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full) - Chương 43
Chiều nay cô phải về nhà sớm.
Ba tháng trải qua cuộc sống hôn nhản, cô mới biết sau hôn nhản vất vả như nào.
Còn chưa kể cô còn chưa từng mang thai, chưa từng trải qua cảm giác làm mẹ nhưng đã phải chăm ẳm một đứa trẻ năm tuốỉ.
Cũng may là Tiếu Minh yêu quý người mẹ như cô với lại thằng nhóc cũng thông minh, lanh lợi, hiếu chuyện chứ nếu như cuộc sống của cô giống như mẹ ghẻ con chồng trên phim chắc cô cũng không thiết sống nữa.
Nghe nói tối nay Thanh Trì phải tham dự buổi tiệc nào đó, còn mẹ chồng cô phải về quê từ hai hôm trước.
Căn nhà bây giờ chỉ có cô và Tiểu Minh.
Sau khi đón thằng bé từ trường về nhà, cô phải sân tay áo xuống bếp làm bữa tối cho thằng nhỏ.
“Thiên, anh đã nhờ thám tử tra được tối nay khách sạn kia sẽ mơ tiệc, hơn nữa vị khách bao trọn khách sạn năm đó cũng sẽ tham gia. Nếu may mắn chúng ta sẽ gặp được bà ấy.”
Đăng cởi giày vào nhà, đem chiếc áo vest vắt lên sofa nói.
Vi biết lúc này không có ai ớ nhà nên anh tùy ý tự do.
“Thật sao??? Tối nay em sẽ tới khách sạn đó một chuyến.”
Đang nấu cơm cô chợt dừng tay lại.
Đây là cơ hội duy nhất của cô.
Nếu may mắn gặp được người tham gia năm đó, cô có thể có được chút tin tức của Vũ Trạch.
Cô phải nắm bắt cơ hội này.
Tuyệt không thế bỏ lỡ.
“Nhưng không có thiệp, em không thể vào được.”
Bàn tay bồng siết chặt lại.
Thiệp mời???
Nếu không có, cô làm sao vào được đây?
“Đừng lo, em sẽ nghĩ cách. Tiểu Minh đang ở trên lầu, anh lên đưa nó xuống ăn cơm thôi.”
Cô thớ dài.
Nhất định phái tìm được cách vào khách sạn đó.
Ăn xong bữa tối, Đăng đưa Thiên và Tiểu Minh về ngoại.
Tối nay cô nhất định phải vào khách sạn kia, càng không thế đế Tiếu Minh ở nhà một minh.
Cách duy nhất là đưa nó về ngoại, để tối nay nó ở với bố mẹ cô.
“Bây giờ em vào trong kiểu gì đây? Vệ sĩ nghiêm ngặt như này làm sao vào được?”
Đứng ớ góc tường, Đăng lo láng thay cho em gái.
Mấy bữa tiệc lớn kiếu này thường vệ sĩ sẽ canh cứa rất nghiêm ngặt.
Không những kiểm tra thiệp mời còn phải kí tên trước khi vào cửa nữa.
Tuyệt đối không dễ dàng qua mặt như vậy.
” Anh đừng cuống, em cũng rất khấn trương mà!”
Thiên cũng lo lắng không kém.
Cứ nghĩ sẽ vào được nhưng đứng trước tình hình này cõ chỉ em dù có thoát được thiệp nhưng soát đến tên trên sổ kia thì càng không.
“Em ià Trịnh Tiểu Thiẽn sao?”
Khi cá hai đang rối rắm tìm cách vào khách sạn thì giật mình bởi giọng nói khá trầm ổn.
“A… anh Hoài Thanh! Thật không ngờ gặp anh ồ đây!”
Nhận ra thần tượng của mình, Thiên chợt quên hết việc chính, hớn hở ra mặt.
“Em cũng tham gia bữa tiệc này sao?”
Hoài Thanh nhìn Thiên một lượt.