Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 124 Hoắc Minh, tôi nhận tội
Chương 124: Hoắc Minh, tôi nhận tội!
Hoắc Minh hơi ngạc nhiên: “Kiều An?”
Ôn Noãn gật đầu.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm ôn Noãn, cố gắng bắt lấy từng chi tiết biểu cảm trên mặt cô, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhưng anh không thế soi ra được tí gì từ vẻ mặt của õn Noãn.
Cuối cùng, Hoắc Minh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, lạnh nhạt nói: “Cho cô ta vào phòng sách đi.”
Ôn Noãn xoay người rời đi, anh lại giương mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng cô…
Trong phòng khách.
Kiều An đang đi loanh quanh tham quan căn nhà cao cấp này.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cây đàn dương cầm Morning Dew kia, khuôn mặt méo mó vì ghen tị.
Morning Dew.
Tương truyền rằng vua Louis II thường xuyên đàn bằng cây dương cầm này cho người vợ yêu quý của mình nghe.
Hoắc Minh tặng nó cho ôn Noãn, chẳng lẽ là đang thể hiện rằng anh yêu ôn Noãn?
Không thể nào!
Kiều An có chết cũng khồng tin chuyện này!
Hơn nữa, cô ta hiểu rõ Hoắc Minh, anh chỉ thích trang trí theo phong cách tối giản, làm sao có thể dề dàng cho phép ôn Noãn biến nơi này thành giống như ở nhà, tràn ngập cảm giác tồn tại của ôn Noãn.
Khắp nơi đều như thế!
Ôn Noãn đi tới phía sau, nhìn Kiều An chăm chú, chờ cô ta phát hiện ra mình, cô mới nói: ‘Anh ấy chờ cô ở phòng sách.”
Kiều An nở một nụ cười đầy ấn ý.
Cô ta giơ túi tài liệu trong tay lên.
“Tôi có cái báo cáo tài chính phải đưa cho anh Minh, cô không ngại chứ?”
Ôn Noãn lạnh nhạt cười cười.
Cô nghĩ may mà mình không phải vợ Hoắc Minh, nếu không chắc cô sẽ giận đến dau tim mất!
Ôn Noãn vần giữ tác phong chuyên nghiệp.
“Tôi đang pha cà phê, cô muốn uống một ly không?”
Đồi mắt xinh đẹp như mắt hồ ly kia của Kiều An hiện lên ý cười: “Phiền cô rồi.” Nói xong, cồ ta bước vào phòng sách.
Trong phòng sách truyền đến tiếng nói chuyện, hai người đang rầm rì thảo luận việc cồng.
Ôn Noãn không quan tâm mấy, đi thẳng vào phòng bếp pha cà phê.
Bởi vì có khách nên cô pha nhiều thêm một ly.
Khi cô đang rót nước vừa sôi vào cốc thì Kiều An đi đến, cô ta vờ thản nhiên nói: “Cây đàn Morning Dew kia là món quà tôi muốn vào sinh nhật 22 tuổi
Ôn Noãn đương nhiên nghe hiếu kiểu nói chuyện vờ vịt của cô ta, Kiều An là đang nói cho cô biết, cô chỉ có thể nhận được những thứ mà cô ta không cần nữa mà thôi.
Ôn Noãn cười nhạt hỏi: “Đàn dương cầm trong phòng khách, cồ có muốn chơi thử khồng?”
Sắc mặt Kiều An thay đổi.
Cô ta không ngờ ôn Noãn lại khó chơi như vậy.
Cô ta cụp mắt cười khẽ: “Morning Dew, còn có chiếc váy màu trắng trong tiệc sinh nhật của Hoắc Minh Châu, cô ôn, cô có biết những thứ đó có ý nghĩa gì không?”
Ôn Noãn ngây thơ nhìn cô ta.
Kiều An lấy điện thoại di động ra, bấm vào một tấm ảnh cũ.
Đó là ảnh chụp chung khi Hoắc Minh hai mươi bốn tuổi và Kiều An hai mươi hai tuổi, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng đứng nép vào cạnh Hoắc Minh, tựa như hoàng tử và công chúa, cực kỳ xứng đôi!
Phía sau bọn họ là cây đàn Morning Dew kia, nhưng lúc đó nó vần còn đang ở trong một triển lãm công khai!
Ôn Noãn chăm chú nhìn Hoắc Minh của bốn
năm trước.
Tươi trẻ hơn hiện tại một chút, ngũ quan sắc bén cũng dịu dàng hơn bây giờ một chút, là dáng vẻ cậu ấm mà các cô gái trẻ rất thích.
Kiều An thấy cồ im lặng thì bồng nở một nụ cười duyên dáng.
“Cô Ôn à, chẳng qua cô chỉ là hàng thay thế của tôi, dù có bắt chước giống đến đâu đi nữa thì cô vần mãi là dồ giả mà thôi. Bây giờ tôi đã về rồi, cô cũng không cần ở lại bên cạnh anh Minh làm gì!”
Ôn Noãn cầm ly cà phê, nhấp một ngụm.
Ui da…nóng quá!
Cô ngước mắt lên nhìn Kiều An, bình tĩnh nói: “Dù là Morning Dew hay là người đàn ông tên Hoắc Minh đó, nếu cồ có thể mang đi… Thì tồi sẽ rất cảm ơn cồ đây.”
Bởi vì cô, không muốn tiếp tục cùng Hoắc Minh nữa…
Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Kiều An sửng sốt trong giây lát.
Cô ta không hề tin những gì cô nói mà chỉ cảm thấy Ôn Noãn đang khiêu khích cồ ta!
Kiều An nâng ly cà phê lên, cười đến rất vui vẻ.
“Cồ Ôn à…có khi cướp một người đàn ồng, sẽ cần ít thủ đoạn nhỏ đây.”
“Cồ đừng trách tôi nhé!”
“Tôi thật sự rất ghét cô đấy!”
Kiều An vừa nói xong liền đổ cà phê lên tay mình, sau đó thét lên chói tai.
“Cô Ôn, sao cô lại hắt cà phê vào tôi!”
“Nóng quá…”
“Anh Minh, anh Minh…”
Cồ ta ác độc nhìn ôn Noãn, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc thắng.
Ôn Noãn cúi đầu nhìn chằm chằm ly cà phê trong tay mình.
Thật đáng tiếc!
Cô lại nhìn Kiều An, mỉm cười: “Cô Kiều, thật ra tôi rất ngưỡng mộ bố cô, nhưng tôi thật sự không ngờ rằng Kiếu cảnh Niên lại có một đứa con gái hèn mạt như vậy! Cô theo đuổi Hoắc Minh là chuyện của cô, nhưng tồi sẽ không chấp nhận chuyện cô hãm hại tôi theo cách bẩn thỉu như thế này! Đúng rồi, tôi quên nói với cô, ly cà phê của cô có bỏ thêm đá, nó không thế nào khiến cô bị phỏng được, càng chẳng thể khiến anh Minh của cô đau lòng cho cô!”
õn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau!
“Đế tôi giúp cô!”
Nói xong, ôn Noãn chậm rãi đổ cốc cà phê đang cầm trên tay có độ nóng ít nhất 85oC xuống cánh tay mịn màng của Kiều An.
Làn da mềm mại kia lập tức đỏ một mảng.
Kiều An đau đớn vừa khóc vừa kêu…
Hoắc Minh đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn ôn Noãn.
Ôn Noãn hơi nhướng mày, bốn mắt nhìn nhau.
Khóe miệng cô thậm chí còn vươn nụ cười nhẹ: “Hoắc Minh, tồi nhận tội!”
Hoắc Minh bước đến sát bên người cô.
Giọng của anh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình Ôn Noãn có thế nghe thấy: “Cô giáo ôn, em muốn rời xa tôi đến vậy à? Em nghĩ khiến Kiều An bị phỏng có thể chọc giận tôi sao?”
Chẳng lẽ cô vẫn còn muốn rời xa anh để ở bên Khương Duệ?
Ôn Noãn không trả lời anh.
Cô chỉ tiếc vừa rồi anh đã thấy hết.
Kiều An không biết vừa fôi đã có một hồi gió bão nổi lên giữa hai người bọn họ, cô ta giống như một chú chim nhỏ bị gãy cánh mà bổ nhào vào lòng Hoắc Minh, giọng nói nũng nịu.
“Anh Minh, cô ôn khồng thích em!”
“Đau quá, anh giúp em với.”
“Anh về nhà với em đi, ở nhà em có hai chai rượu, chúng ta có thể vừa thưởng rượu vừa đắp chăn nói chuyện…”
Kiều An trực tiếp quyến rũ anh trước mặt ôn Noãn.
Vừa giả vờ yếu đuôi vừa tỏ ra đáng thương…
Làm Ôn Noãn cảm thấy hổ thẹn không bằng cô ta!
õn Noãn cảm thấy thật đáng tiếc, ly cà phê lúc nãy không đủ nóng! Nếu không cô nhất định phải cho Kiều An biết thế nào là xã hội hiểm ác!
Hoắc Minh nhìn chằm chằm ôn Noãn.
Thời gian qua lâu như vậy mà cô trông không có vẻ gì là muốn giải thích, hình như là thật sự muốn đẩy anh ra.
Hoắc Minh cúi đầu nhìn Kiều An.
“Tôi đưa em đến bệnh viện xử lý vết thương.”
Kiều An không chịu.
“Anh Minh, sao anh không xót em gì hết vậy! Em muốn rượu vang đỏ, em muốn anh an ủi em!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Anh ra ngoài trước, thản nhiên nói: “Vậy để ôn Noãn xót em nhé! Kỹ năng băng bó của cô ấy rất tốt.”
Kiều An giận dồi dậm chân.
Cô ta sợ Ôn Noãn…
Cô ta thật sự khống hiểu nồi, ôn Noãn chỉ là người phụ nữ được anh Minh nuôi, không phải nên khom lưng uốn gối trước tiểu thư danh gia vọng tộc như cô ta hay sao?
Sao có thế dám hắt cà phê lên người cô ta chứ!
Hoắc Minh đợi ở bên ngoài rất lâu.
Đợi đến khi Kiều An đi ra, anh vẫn chưa thấy ôn Noãn ra ngoài.
Anh lại bước vào trong: “Em không đi à?”
Ôn Noãn đã dọn dẹp xong vết bẩn, tiếp tục cho hạt cà phê vào máy, thản nhiên nói: “Mình anh đi là được rồi, hai người có thể tiện thể ôn lại chuyện xưa.”
Hoắc Minh nghe ra giọng điệu giận cá chém thớt của cô!
Hai hôm nay bọn họ ở chung rất hòa hợp, hơn nữa đêm đó ở khách sạn, anh quả thật rất thoải mái, cơ thể Ôn Noãn không thoải mái lại bị Kiều An chơi xấu, cô có chút bực bội cũng là chuyện bình thường!
Hoắc Minh tiến tới, ôm cô từ phía sau.
“Giận à?”
“Em đổ cà phê lên người cô âý anh còn chưa giận em mà.”
“Anh trở về với em, nhé? Em muốn uống rượu vang đỏ hay là cà phê, chúng ta vừa uống vừa đắp chăn nói chuyện, được khônq?”