Hồi Kết Cho Kẻ Phản Bội - Chương 4
8
Tôi quay lưng rời đi. Tư Nam Tầm còn định nói gì đó, nhưng bị mẹ anh ta giữ chặt tay: “Con đừng đuổi theo nữa. Bây giờ Tiểu Khê còn đang nằm viện. Con đã ly hôn với người phụ nữ đó rồi, lập tức cưới Tiểu Khê đi!”
“Đừng can thiệp vào chuyện của con nữa!”
Tư Nam Tầm cáu kỉnh hất tay bà ra. Hai người sau đó cãi nhau ầm ĩ, nhưng tôi chẳng còn muốn để tâm.
Dù sao thì chuyện này cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi.
Tôi không ngờ Tư Nam Tầm vẫn có thể vực dậy sau tất cả.
Mẹ anh ta bán căn nhà cũ, nhanh chóng gom được một khoản tiền mặt. Bà còn đem hết trang sức của mình ra bán để giúp con trai vượt qua khó khăn.
Tuy nhiên, tổn thất lần này quá lớn. Nhà họ Tư đã dần sa sút, không còn giữ được vị thế như trước.
Cuối cùng, anh ta và Thẩm Dung Khê vẫn ở bên nhau, nhưng không đăng ký kết hôn.
Hai tháng sau, tôi cùng ba tham dự một bữa tiệc. Trùng hợp thay, Tư Nam Tầm cũng dẫn theo Thẩm Dung Khê đến.
Dù chỉ hai tháng không gặp, tôi vẫn giữ được thần thái rạng rỡ. Còn anh ta thì như biến thành một người khác – càng trầm lặng, lạnh lùng hơn.
Thẩm Dung Khê, sau vài lần nhập viện để giữ thai, trông xanh xao hơn hẳn. Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta lóe lên tia oán độc.
Ở một góc khuất, cô ta tiến lại gần tôi, nhỏ giọng nói: “An Tình, cô đúng là cao tay. Tôi cứ nghĩ hai người là tình yêu đích thực, không ngờ lại bị cô lừa thê thảm thế này!”
“Cô lấy hết tiền của anh ấy. Cuộc sống của tôi giờ chẳng bằng trước kia. Cô đúng là một người phụ nữ độc ác!”
Cô ta nghiến răng: “Nam Tầm bị cô lừa gạt. Nghe nói sau khi ly hôn, cô đã tìm đến đủ loại nam người mẫu, đúng là loại đàn bà lẳng lơ!”
Tôi liếc nhìn cô ta, nhếch môi cười nhạt: “Đó là cái giá phải trả cho việc anh ta phản bội hôn nhân, không phải sao?”
“Nhưng tôi phải cảm ơn cô. Mỗi bức ảnh cô đăng đều là bằng chứng rõ ràng về việc anh ta ngoại tình.”
“Đồ…” Cô ta tức đến mức run rẩy. “Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ tôi mới là người ở bên anh ấy!”
“Thật sao? Vậy cô nhớ giữ cho chặt vị trí của mình. Dù sao thì một người phụ nữ bụng to như cô cũng chẳng ai thích đâu – đặc biệt là với loại người như Tư Nam Tầm!”
Cô ta đứng chết trân, rồi trừng mắt nhìn tôi, sau đó ôm bụng kêu đau.
Tôi bóp cổ cô ta, giọng lạnh như băng: “Tốt nhất là đừng giở trò trước mặt tôi!”
Ánh mắt tôi khiến cô ta hoảng sợ. Tôi hất mạnh cô ta sang một bên. Đúng lúc đó, Tư Nam Tầm bước tới: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Dung Khê ấm ức, nước mắt rưng rưng: “Nam Tầm, bụng em đau quá.”
Sau đó cô ta liền nói tiếp, cố gắng giải thích: “Không phải lỗi của cô ấy đâu, là em không nhịn được nên đến chào hỏi cô ấy thôi.”
Tôi bật cười nhạo báng: “Tư tiên sinh, nếu anh đã đưa tiểu tam đến đây thì đừng để cô ta công khai khiêu khích tôi như vậy. Nếu không, tôi cũng không dám đảm bảo mình sẽ làm gì đâu!”
Ánh mắt tôi liếc qua bụng Thẩm Dung Khê, còn Tư Nam Tầm thì nhìn thẳng vào cô ta: “Cô đang làm cái gì vậy?”
Thẩm Dung Khê liền bối rối: “Nam Tầm, em không có, em chỉ muốn tới nói xin lỗi cô ấy một tiếng thôi!.”
Tôi cười lạnh, lấy điện thoại ra phát đoạn ghi âm. Khi giọng nói vang lên, khuôn mặt Thẩm Dung Khê lập tức trắng bệch.
“Đừng bao giờ diễn trò này trước mặt tôi nữa. Thật ghê tởm! Tư Nam Tầm, gu của anh cũng chỉ đến thế thôi à?”
Nói xong, tôi quay người bước đi. Khuôn mặt Tư Nam Tầm tối sầm lại.
Sau đó, trong bữa tiệc, tôi không còn thấy Thẩm Dung Khê đâu nữa. Nghe nói cô ta bị Tư Nam Tầm đuổi đi.
Còn tôi, tiếp tục cùng ba giao thiệp với mọi người. Với khối tài sản khổng lồ từ nhà họ Tư, tôi giờ đã chính thức bước vào hàng ngũ “phú bà”.
9
Có vài người nhiều chuyện, tò mò hỏi thăm tôi đã nhận được bao nhiêu tiền bồi thường. Tôi chỉ mỉm cười không đáp, bởi vì số tiền này là thứ tôi xứng đáng có.
Còn tương lai thì sao? Chẳng lẽ những chàng trai trẻ trung, trong sáng thì không cần, mà lại đi chọn mấy ông chú trung niên sao?
Sau khi về nhà, ba tôi không khỏi cảm thán: “Không ngờ con vừa mới ly hôn mà đã có biết bao nhiêu người để mắt. Con có biết tối nay có bao nhiêu người hỏi thăm về con không?”
“Ba, con gái của ba không lo không gả được. Nhưng những người tìm đến đều có ý đồ, rõ ràng chỉ nhắm vào tiền của con thôi, con không cần.”
Ba tôi gật đầu: “Được, nếu gặp được người phù hợp, tự con quyết định.”
Tôi khẽ gật đầu, định nói tiếp thì bất ngờ thấy Tư Nam Tầm đứng trước khu nhà.
Dưới chân anh ta là đống đầu thuốc lá, có vẻ đã đợi rất lâu rồi.
Tôi xuống xe. Ba nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Hai đứa nói chuyện đi, ba vào trước.”
Khoảnh khắc ấy, ngoài tôi và Tư Nam Tầm, chẳng còn ai khác.
Anh ta phá tan bầu không khí im lặng: “An Tình, anh biết em không phải người như thế. Tiểu Khê chỉ là do nội tiết tố thai kỳ khiến cảm xúc không ổn định. Anh xin lỗi.”
“Chỉ là… anh còn có cơ hội nào không?”
Đến mức này rồi, anh ta vẫn còn muốn quay lại với tôi sao?
“Chúng ta đã đi đến tận cùng. An Tình tôi, không bao giờ ăn lại cỏ cũ. Anh biết điều đó mà.”
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ đau khổ, ngập tràn tuyệt vọng: “Những năm tháng bên nhau… An Tình, em mạnh mẽ hơn anh tưởng. Chẳng lẽ anh không còn bất kỳ cơ hội nào nữa sao? Chúng ta từng có một đứa con… Anh muốn bù đắp cho em, được không?”
“Còn Thẩm Dung Khê thì sao?”
“Chờ cô ấy sinh xong, anh sẽ để cô ấy rời đi!”
Tôi bật cười lạnh lùng: “Tư Nam Tầm, anh nghĩ tôi chưa đủ buồn nôn sao?”
“Anh không có cách nào khác. Mẹ anh…”
“Đã vậy, anh nghe lời mẹ anh. Anh biết rõ mẹ anh đã tính kế anh, thế mà vẫn làm theo. Vậy thì cứ tiếp tục sống với bà ấy đi, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
“Từ nay về sau, đừng tìm tôi. Kẻ phản bội hôn nhân, gia đình và tình yêu của chúng ta, tôi sẽ không bao giờ cho người đó cơ hội lần nữa!”
Nghe tôi nói thế, Tư Nam Tầm đứng ngẩn người, không ngờ tôi lại dứt khoát đến vậy.
Tôi cho anh ta cơ hội được nói chuyện với tôi ở đây đã là giữ thể diện lắm rồi.
Anh ta không hiểu được tâm trạng của tôi, còn định níu kéo. Tôi quay lại, lạnh lùng quát: “Đứng lại! Tư Nam Tầm, đừng ép tôi phải ra tay với anh lần nữa!”
Nhà họ Tư kinh doanh bao nhiêu năm, không phải không có những mảng tối. Tôi chỉ tình cờ biết chút ít, nhưng không muốn truy cùng diệt tận.
Anh ta loạng choạng lùi vài bước, cười khổ: “Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh. Em hận anh, hận anh vì đã phản bội. Xin lỗi, An Tình.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không hận anh. Nhưng cũng chẳng còn yêu anh nữa.”
Đối lập với yêu không phải là hận, mà là quên. Tôi quyết định quên anh ta.
Khuôn mặt Tư Nam Tầm tái nhợt không còn chút sức sống.
Tôi và anh ta từng có năm năm tình cảm, trước đó hẹn hò một năm rồi đính hôn, kết hôn. Chúng tôi từng là cặp đôi mẫu mực trong giới.
Tư Nam Tầm đã từng cưng chiều tôi đến tận xương tủy, nhưng cuối cùng vẫn phản bội tôi.
Tôi từng nghĩ đứa bé là thiên thần mà ông trời ban cho gia đình tôi, nhưng anh ta lại không chờ nổi.
Những chuyện cũ không cần nhắc lại. Điều lớn nhất tôi học được từ cuộc hôn nhân này là không tự làm tổn thương chính mình.
Đã bỏ lỡ rồi, thì cứ để nó trôi qua.
Sau đó, tôi không cố ý theo dõi tin tức về anh ta nữa.
Nửa tháng sau, bạn thân tôi báo tin: “Thẩm Dung Khê bị sẩy thai rồi.”
Nghe vậy, tôi sững người: “Cô ta không phải đang dưỡng thai sao?”
“Đúng vậy. Nhưng cô ta ép cưới không thành, còn lấy cái chết ra uy hiếp. Ai ngờ lại chơi lớn quá đà, trượt chân ngã từ trên lầu xuống, trực tiếp sẩy thai!”
“Giờ thì chẳng còn gì để bám víu nữa, coi như vô dụng thật rồi.”
Tư Nam Tầm giữ cô ta lại chỉ vì đứa bé trong bụng, nhưng không ngờ cô ta lại chẳng biết đường mà giữ lấy cơ hội.
Tôi chỉ xem đây là một trò cười, không ngờ Thẩm Dung Khê còn ghê gớm hơn tôi tưởng. Cô ta lại dùng thủ đoạn để trèo lên giường của Tư Nam Tầm lần nữa.
Nhưng lần này, vận may không còn đứng về phía cô ta.
Tư Nam Tầm trực tiếp tống cô ta vào tù hai ngày.
Ba tháng sau, tôi gặp lại họ.
Hôm đó, tôi đang ở tiệm váy cưới, đi cùng bạn thân đến để thử váy.
Bất ngờ nhìn thấy Tư Nam Tầm và Thẩm Dung Khê đang giằng co bên ngoài. Bên cạnh còn có một người đàn ông khác kéo cô ta lại, không chịu buông tay.
Một mối tình tay ba sao?
Qua cuộc cãi vã của họ, tôi mới biết Thẩm Dung Khê ngoài Tư Nam Tầm còn qua lại với một “tiểu bạch kiểm” khác.
Tiền mà Tư Nam Tầm chu cấp cho cô ta lại bị cô ta dùng để nuôi nhân tình.
Sau khi cô ta bị sẩy thai, gã “tiểu bạch kiểm” kia bắt đầu đeo bám cô ta, đòi tiền. Nếu không sẽ vạch trần chuyện của cô ta.
Thẩm Dung Khê bị quấy rối đến phát điên, bây giờ gặp lại Tư Nam Tầm, liền bám lấy anh ta như tia hy vọng cuối cùng.
Ba người giằng co ngay trên đường phố, trở thành trò cười cho người qua lại.
Chứng kiến cảnh tượng bi hài này, tôi không nhịn được bật cười.
Có vẻ như ông trời cũng không muốn để tôi chịu thiệt thòi. Sự phản bội của Tư Nam Tầm đã tự mang đến cho anh ta một bài học.
Hiện giờ chúng tôi đã ly hôn, không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Khi mọi chuyện bên ngoài kết thúc, anh ta quay lại, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt tôi. Anh ta mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng nói nổi lời nào, quay lưng rời đi trong vẻ thảm bại.
Ở góc đường bên kia, tôi nhìn thấy anh ta ôm mặt, khóc không ngừng.
Thế giới này không có thuốc hối hận.
Còn tôi, sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Hết.