Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 311: Thích thì phải đuổi đến tay
Câu hỏi khiến Lệ Minh Nhã đỏ mặt: “Sao tự nhiên chú hỏi làm gì?”
Đương nhiên vẫn thích chứ, nhưng…
Thái độ của Tư Thành khiến cô ta cứ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Như thể cái “thích” của cõ ta vốn không đáng giá xu nào trong mắt anh vậy.
Cô ta không biết mình có chồ nào thiếu sót để không thể được anh nhìn đến dù chỉ một lần?
Xưa có Lộc An An, nay lại có Hạ Phương.
Chẳng lẽ cố ta cứ mãi mãi chịu thua như vậy?
Lộc An An thì thôi bỏ qua, dù gì cũng từng cứu mạng Tư Thành nên anh sẵn lòng chăm sóc chiều chuộng, cho cô hết thảy của mình – Lệ Minh Nhã có thể hiểu.
Nhưng Hạ Phương thì có gì chứ?
Chỉ vì trông giống Lộc An An thôi ư?
“Ha ha, Nhã Nhã nhà mình cũng không còn nhỏ nữa rồi, thích ai thì nên thẳng thắn theo đuổi người đó chứ”, tiếng cười bên kia gọi Lệ Minh Nhã trở về với hiện thức.
Cô ta mím môi, mếu máo đầy tội nghiệp: “Nhưng trong mắt anh ấy chỉ có con nhỏ Hạ Phương kia thôi, đến nỗi kim cương vừa đắt vừa hiếm cũng tìm về cho nó. Nếu không có chú thì chắc mớ kim
cương đó giờ đã được đưa tới LM rồi”.
Lệ Minh Nhã thật sự tức giận. Nếu Tư Thành không nhúng tay vào chuyện này thì thôi, nhưng sự thật là anh lại hao tâm tốn sức giúp đỡ Hạ Phương như thế…
Con nhỏ đó thật sự tốt như vậy sao?
Những lời của cồ ta khiến sắc mặt người ồ bên kia đầu dây trở nên nghiêm trọng.
Nếu số kc đó thật sự là do Tư Thành tìm được, vậy có khi nào tay trùm kc vần đang âm thầm so kè với ông ta cũng chính là người này?
Nếu đúng là vậy thì thú vị rồi đây…
“Ngốc, thời đại nào rồi mà người ta thích người khác thì cháu phải từ bỏ chứ?”, ông ta nở một nụ cười tăm tối: “Chú nhớ Nhã Nhã đâu có nhát đến vậy”.
Lệ Minh Nhã lại càng cắn môi.
Làm sao có thể cam tâm chứ.
Nhưng cô ta không có cách nào lay chuyển được Tư Thành cả!
“Cháu cũng muốn có được anh ấy lắm chứ! Nhưng… nhưng anh ấy còn chẳng thèm nhìn cháu”.
“Chịu nhìn hay không không quan trọng, quan trọng là cháu chỉ cần tìm cách chiếm dược cậu ta, đúng không?”, thanh âm đầu dây bên kia chợt hạ xuống: “Chỉ cần khiến tất cả mọi người tin rằng cháu là người yêu của cậu ta, khiến bố mẹ cháu tạo áp lực lên nhà họ Tư, thì cháu nghĩ xem cậu ta có buộc phải
cưới cháu không?1‘
Lệ Minh Nhã sửng sốt: “Ý chú là…”
Dùng thủ đoạn để có được Tư Thành?
“Không! Không được!1‘, cô ta mím môi, sắc mặt u tối: “Anh âỳ ghét nhất là bị người khác mưu hại! Nếu dùng thủ đoạn thấp kém thì cho dù thành công, anh ấy cũng sẽ không muốn ở bên cháu!”
Người bên kia thở dài: “Bố mẹ cháu ngày xưa cũng là hôn nhân chính trị còn gì? Bây giờ chẳng phải đang ân ái mặn nồng sao? Cháu cũng được nghe về chuyện của bố mẹ cháu fôi, từ không ưa nhau đến bất đắc dĩ cưới nhau, về sau gắn bó như keo sơn, thân thiết không rời, tất cả đều là kết quả của một thời gian dài bên nhau cả. Cháu biết câu lâu ngày sinh tình chứ? Ha ha…”
“Nhưng…”
“Cháu còn nhỏ nên khồng hiếu hết ý nghĩa của nó. Tư Thành là nhân vật có máu mặt ở Giang Lâm, lúc nào cũng thần bí bí hiểm, bao nhiêu người muốn nghe ngóng tai tiếng đều thất bại. Lần này nếu cháu có thể khiến cậu ta lên trang nhất báo thì chắc chắn sẽ khiến Giang Lâm rúng động”.
“Chỉ cần cậu ta chạm vào cháu thì chú sẽ có cách đế làm tất cả mọi người biết đến chuyện này. Khi ấy cậu ta buộc phải cưới cháu, mà đã cưới rồi thì sớm chiều ở chung, chẳng lẽ cháu còn không khiến cậu ta yêu cháu được?”
“Nhã Nhã của chú không phải cô bé sợ bóng sợ
gió như vậy, tự tin của cháu đâu rồi?”
Bàn tay Lệ Minh Nhã siết thành quả đấm.
Phải rồi, chỉ cần Tư Thành chịu cưới thì chẳng lẽ còn sợ anh ấy không yêu mình?
Chẳng qua anh ấy chưa nhìn thấy điểm tốt của mình nên mới khồng chấp nhận thôi.
Sắp phải kết hôn rồi, cô ta sẽ phô diễn hết mọi ưu điểm của mình cho Tư Thành thấy. Lộc An An và Hạ Phương làm được, Lệ Minh Nhã cũng sẽ không chịu thua kém.
Cô ta không tin Tư Thành sẽ còn từ chối sau khi… biết cồ ta hơn những người kia ở điểm nào.
Nghĩ đến đây, Lệ Minh Nhã hạ quyết tâm: “Vâng, cháu biết phải làm thế nào rồi”.
Thấy mình thành công thuyết phục đứa cháu, ông chú nở nụ cười đắc ý: “Vậy mới đúng chứ. cố gắng lên nhé Nhã Nhã, cần gì cứ nói chú, chú sẽ ủng hộ cháu hết mình”.
Lệ Minh Nhã cảm động không thôi: “Cảm ơn chú, cháu biết chú thương cháu nhất mà.”.
Không như bố mẹ nghe tin cô ta đang quấn lây Tư Thành thì chỉ khuyên cồ nên từ bỏ, thậm chí còn năm lần bảy lượt cảnh cáo cồ ta đừng làm phiền Tư Thành nữa.
Thân là bố mẹ lại không ủng hộ con mình theo đuối hạnh phúc, ngược lại còn cấm đoán cảnh cáo.
Chẳng lẽ trong mắt họ, cô ta không bằng Hạ
Phương, cô ta không xứng với Tư Thành sao?
Lệ Minh Nhã càng nghĩ càng thấy bức bối không cam.
Mặc kệ thế nào, lần này cô ta nhất định sẽ có được Tư Thành bằng bản lĩnh của chíng mình.
Cô ta muốn cho cả thế giới biết chỉ có Lệ Minh Nhã mới là xứng đôi vừa lứa với Tư Thành nhất!
“Khờ quá, các cô gái dám theo đuổi hạnh phúc bản thân thì đều xinh đẹp cả”.
Lệ Minh Nhã bẽn lẽn cười: “Cháu biết rồi, vậy chú theo dõi kỹ lồ hàng kia giúp cháu là được, còn lại cháu sẽ tự lo”.
“Ha ha, cứ yên tâm, lô hàng kia không đi đâu (Tược đau!”, người đàn ồng nói chắc như đinh đóng cột với vẻ thỏa mãn vì da thực hiện được gian kế.
Không cần biết Tư Thành có phải ồng trùm kim cương kia hay không, chỉ cần có thể thành đôi với Lệ Minh Nhã thì đã đủ để giúp ích cho ông ta.
Nếu nên duyên được thì tốt, khi ấy đều là người một nhà, Tư Thành cho dù có không thiên vị thì cũng sẽ không cồng khai chống lại ồng ta.
Nếu thất bại thì ông ta cũng biết Tư Thành khồng phải người kia, về sau khi làm ăn cũng sẽ được nâng đỡ mấy phần.
Ông ta không sợ Tư Thành hay sợ ông trùm kim cương kia, nhưng mục tiêu của ông ta chính là xưng bá thị trưởng kim cương toàn cầu, làm ông trùm độc
nhất vô nhị của giới kim cương.
Mục tiêu duy nhất trước mặt ông ta lại chính là người kia. Chỉ cần có thể giải quyết thì ông ta lại tiến thêm một bước về phía giấc mơ.
Người đàn ông âm thầm trù bị, nở nụ cười thỏa mãn như đã nhìn thấy bình minh chiến thắng.
Đúng lúc ấy ông ta nhận được cú điện thoại từ ban ngành có liên quan, nói rằng bên trên gây áp lực, không giấu được lô hàng.
Người đàn ông sa sầm mặt, kích động đập bàn: “Anh nói vậy là sao? Không giấu được là có ý gì?”
Bên kia cũng nối đóa: “Chúng tôi đã làm hết sức rồi, anh Lệ có gì bất mãn thì đi tìm cấp trên đi”.
Nói xong còn ra vẻ hù dọa: “Đối phương khồng phải hạng tôm tép, chúng tôi giữ hàng giúp anh là đã chịu rủi ro lớn rồi. Hôm nay bên trên mới chỉ nói trả hàng thôi, ai biết sau này họ có đổ tội cho chúng tồi không?”
“Bọn họ mà xuống truy cứu trách nhiệm thì khônq một ai chạy thoát!”
Mục tiêu duy nhất trước mặt ông ta lại chính là người kia. Chỉ cần có thể giải quyết thì ông ta lại tiến thêm một bước về phía giấc mơ.
Người đàn ông âm thầm trù bị, nở nụ cười thỏa mãn như đã nhìn thấy bình minh chiến thắng.
Đúng lúc ấy ông ta nhận được cú điện thoại từ ban ngành có liên quan, nói rằng bên trên gây áp lực, không giấu được lô hàng.
Người đàn ông sa sầm mặt, kích động đập bàn: “Anh nói vậy là sao? Không giấu được là có ý gì?”
Bên kia cũng nối đóa: “Chúng tôi đã làm hết sức rồi, anh Lệ có gì bất mãn thì đi tìm cấp trên đi”.
Nói xong còn ra vẻ hù dọa: “Đối phương khồng phải hạng tôm tép, chúng tôi giữ hàng giúp anh là đã chịu rủi ro lớn rồi. Hôm nay bên trên mới chỉ nói trả hàng thôi, ai biết sau này họ có đổ tội cho chúng tồi không?”
“Bọn họ mà xuống truy cứu trách nhiệm thì khônq một ai chạy thoát!”