Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 363: Con người so với nhau mà tức quá
ở trước mặt người ngoài thì quật cường như con bò.
Một Ngụy Thung lúc nào cũng vì đấu tranh cho hoài bão của mình mà làm bản thân mệt mỏi không thế tả, tâm trạng rầu rĩ, nhưng quyết không cúi đầu, không chịu nhận thua, lúc này ở trước mặt Hạ Phương, lại đang ấm ức như một đứa trẻ.
Cô ấy cố nén không đế nước mắt rơi xuống, thế là cô ấy cúi đầu tựa như đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Khoảng thời gian này, Ngụy Thung vừa áp lực vì bị thương vừa áp lực về bài múa mở màn, cô ấy đã bị kiệt sức mấy lần nhưng vẫn cố gượng dậy.
Bởi vì cô ấy quá rõ mục tiêu và sứ mệnh của mình.
Cô ấy vẫn chưa hoàn thành mục tiêu, cô ấy không thế nhận thua, không thể gục ngã.
Nhưng khi ở trước mặt Hạ Phương, cô ấy bỏ xuống toàn bộ ngụy trang, hai mắt đỏ hồng như một đứa trẻ bị lạc khấn thiết cần tìm phương hướng.
Con người có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn là người, huống hồ Ngụy Thung còn là một cô gái,
cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều thứ, khi bình tĩnh lại, cô ấy cũng sẽ hoang mang và bất lực, cũng sẽ mệt mỏi và bất an.
Có lẽ Hạ Phương là người duy nhất có thể khiến cô ấy không phải đề phòng.
“Khá tùy hứng đó.”
Hạ Phương ngồi trước giường bệnh, giơ tay lên xoa đầu Ngụy Thung, giọng cô nhẹ nhàng lạnh nhạt, nhưng lại kiên định vô cùng: “Nhưng chị có vốn để tùy hứng.”
Mấy giây trước Ngụy Thung còn đang như rơi xuống đáy cốc, bàng hoàng bất an, đau khổ giãy dụa, giờ phút này lại như được cứu rỗi.
Cô ấy ngẩng mặt lên, nước mắt trong hốc mắt cuối cùng cũng không kìm được nữa mà rơi xuống: “Phương bảo bối…”
“Ngoan…” Hạ Phương vỗ vai cô ấy, ôm cô ấy vào lòng: “Có thời gian nghĩ nhiều như thế, chi bằng chị hãy chuẩn bị thật tốt việc kế tiếp đi.”
“Sau bài diễn mở màn ngày mai, chuyện em lên sân khấu thay chị chắc chắn là không giấu được nữa, chị đã nghĩ ra cách xử lí chưa?” Hạ Phương khẽ kéo cao giọng.
Nghe thấy lời này, Ngụy Thung lau sạch nước mắt, rồi hăng hái nói: “Đương nhiên, hôm qua chị đã bắt đầu bố trí rồi, em yên tâm, chị nhất
định sẽ hộ tống hộ giá cho em, em chỉ cần tỏa sáng trên sân khấu là được.”
Hạ Phương nhéo má cô ấy: “Được, thế em đợi được chị cưng thành ngốc bạch ngọt.”
Ngụy Thung nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rạng rỡ của Hạ Phương, cô ấy không kìm được nở nụ cười tươi, trong lòng cũng càng thêm kiên định về niềm tin sau này phải tốt với Hạ Phương hơn nữa.
Trên đời này, cô ấy sẽ không thể gặp được một Hạ Phương thứ hai nữa….
“Em nhảy một đoạn cho chị xem nhé?” Hạ Phương không muốn Ngụy Thung tiếp tục ở trong cảm xúc ủ rũ không vui, nhưng cô cũng không phải là người giỏi an ủi người khác, thế là cô chuyến chủ đề.
“Vừa nãy chị còn ba hoa nói khoác bảo ngày mai chắc chắn sẽ không xảy ra sơ xuất kìa, chị không sợ người nhiều năm chưa lên sân khấu là em đây không có hơn hai mươi năm kinh nghiệm như chị sẽ có sơ xót à?”
Biết Hạ Phương đang trêu mình, Ngụy Thung vẫn hơi ngượng, cô ấy trợn tròn mắt: “Em giỏi lắm, em cố tình trêu chị, vui lắm hả?”
“Em có đâu.” Hạ Phương nháy mắt với vẻ vô tội, khuôn mặt vốn thanh thuần càng có vẻ hồn nhiên vô tội.
Ngụy Thung làm gì nói cô được nữa cơ chứ?
Cô ấy chỉ có thể nghiến răng nói: “Mau nhảy đi.”
Trừ lần tuyển sinh ngày trước ra, đã nhiều năm rồi Ngụy Thung chưa xem Hạ Phương nhảy múa.
Nếu như nói mình là kiếu liều mạng, dựa vào nỗ lực, mồ hôi và thêm chút thiên phú của bản thân nên mới có được thành tựu ngày hôm nay, thế thì Hạ Phương chắc chắc là loại thiên phú.
Vũ đạo mà mình phải mất hai ba ngày thậm chí là một tuần mới luyện tốt được, Hạ Phương có khi chỉ tốn một hai ngày là có thể dễ dàng hoàn thành, mà động tác và hiệu quả tuyệt đối sẽ không kém hơn mình.
Và cũng chính cái thiên phú này, đã khiến cho cô giáo của họ nhận Hạ Phương ngay từ ánh mắt đầu tiên, hơn nữa cô giáo của họ còn kiên quyết muốn để Hạ Phương làm người thừa kế của cô ấy.
Chỉ có điều, mặc dù Hạ Phương yêu vũ đạo, nhưng chí của cô không ở đây, cô đã quả quyết từ chổi cô giáo của bọn họ.
Dù vậy, cô giáo của bọn họ vẫn tận tâm tận lực theo đuổi Hạ Phương suốt mười năm trời…
Đến giờ khi nhắc đến Hạ Phương, cô giáo
vẫn có vẻ mặt tiếc hận như cũ.
“Chị xem nhé.”
Hạ Phương nói xong, cô đứng lên, mở nhạc trong điện thoại lên, rồi phối hợp với âm nhạc, nhẹ nhàng nhảy múa.
Động tác cất bước của bài múa này rất đơn giản, nhưng thuộc loại càng về sau càng khó, mà đoạn cao trào còn chưa phải là đoạn khó nhất, độ khó của nó cứ tăng dần đến hết bài.
Ca khúc này là bài mà ngày trước Hạ Phương sáng tác cho Ngụy Thung lúc cô đang hăng hái.
Cô bảo tính cách Ngụy Thung hiếu thắng, bài hát này rất hợp với kiểu người đương đầu với khó khăn để tiến về phía trước, không cho bản thân cơ hội thở dốc. Mặc dù khi nghe đến giữa bài, sẽ hơi làm cho người ta cảm thấy không thở nối, nhưng nghe tiếp đến cuối lại có sự biến đổi kịch tính, vượt qua khó khăn bước lên đỉnh vinh quang, làm cho người nghe bồi hồi vô cùng.
Vậy nên vũ đạo mà Ngụy Thung biên riêng cho ca khúc này cũng là kiếu càng ngày càng mãnh liệt.
Vũ công mà không có bản lĩnh nhất định thì nhảy đến nửa bài có khi sẽ thở không nổi rồi dừng luôn.
Ban đầu lúc Ngụy Thung biên bài này, cô ấy mất khoảng một tuần mới hoàn thành.
Sau đó lại tập đi tập lại nhiều lần cho hoàn thiện, có thế nói là đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Về sau, để bài múa mở màn ở trận đấu vũ đạo làm mọi người rúng động, cô ấy lại tốn không ít tâm tư tập luyện.
Nếu không bị thương, e là một tháng này cô ấy sẽ trầm mê trong vũ đạo, luyện đến khi nhảy hoàn hảo mới thôi…
Lúc cô ấy vừa biên ra bài này là cô ấy cho Hạ Phương xem luôn, Hạ Phương còn cho cô ấy vài sáng kiến, giúp cô ấy hoàn thiện toàn bộ động tác.
Nhưng, khi nhìn thấy Hạ Phương chỉ luyên có một ngày mà nhảy được cả bài một cách hoàn mỹ, Ngụy Thung vẫn kinh hãi đến nỗi không nói nên lời.
Cô có còn là con người không vậy?
Cô ấy biết là cô có thể hoàn thành rất tốt, nhưng không ngờ cô không chỉ hoàn thành cái nhiệm vụ khó khăn này, cô còn vượt qua cả mình.
Ngụy Thung cảm thấy thật đả kích, nhưng đồng thời, tự nhiên trong lòng cô ấy cũng dâng lên lòng tự hào và kiêu ngạo.
Dường như cô ấy đã nhìn thấy dáng vẻ Hạ
Phương nhảy với kỹ thuật xuất sắc kinh người, kinh diễm toàn trường, đẹp đến mức rung động lòng người trên sân khấu diễn chính thức ngày mai rồi…
Phòng bệnh không tiện thi triển tay chân, nhưng Hạ Phương múa cả bài mà vẫn thực hiện trôi chảy các động tác, có thể nói là hoàn hảo.
“Phương bảo bối, chị chắc chắn em là người hợp nhảy múa nhất mà chị từng gặp…”
Giây phút Hạ Phương dừng động tác, dường như trái tim Ngụy Thung cũng bị cô mang đi, phải một lúc lâu sau cô ấy mới hồi thần, rồi giơ ngón tay cái lên với Hạ Phương.
Hạ Phương lau mồ hôi, nhíu mày nói: “Chị không thấy có chỗ nào không thích hợp à?”
Ngụy Thung khẽ nhíu mày, lát sau cô ấy nói: “Có vài chỗ đã được em sửa động tác… nhưng chị cảm thấy động tác sau khi em sửa còn hoàn hảo hơn động tác ban đầu của chị.”
Hạ Phương mỉm cười: “Em có thể bảo là thực ra em đã nhảy sai ngay từ đầu không?”
Ngụy Thung:…
“Nhưng sau đó em thấy động tác nhảy sai mà em nhảy theo ngẫu hứng kia mượt hơn động tác chị biên, nên em không sửa lại nữa.”
Con người so với nhau mà tức quá!
Thiên phú này, tư chất này, Ngụy Thung làm gì có lý do đế không nhận thua chứ?
“Giờ không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi đi, em đến phòng làm việc luyện thêm hai lượt nữa.”
“Vất vả cho em rồi Phương bảo bối, cần gì em cứ nói với chị nhé, tuy chị không thế đích thân phục vụ em, nhưng chị bảo đảm sẽ sắp xếp cho em ngay lập tức…”
“Chị chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân, ngày mai đừng gây rắc rối cho em là được.” Hạ Phương lười biếng đáp một câu.
Trước khi ra khỏi cửa, nghĩ đến chuyện của Triệu Nhược Văn, cô lại quay đầu nhìn Ngụy Thung: “Chuyện bên phía Triệu Nhược Văn, em đã giải quyết xong rồi, chị cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
Triệu Nhược Văn ư?
Nhìn theo bóng lưng dần đi khuất của Hạ Phương, ánh mắt Ngụy Thung lóe lên một tia sắc bén.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks