Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 364: Cô ấy trông quen quen
Trước giờ Ngụy Thung không phải là người nhân từ nương tay.
Trước khi gặp Hạ Phương, cô ấy vẫn luôn biết cách làm sao để bảo vệ chính mình, để mình không bị làm hại.
Từ nhỏ cô ấy đã xinh xắn, bởi vì cô ấy tập nhảy múa nên dáng người cũng đẹp.
Cô ấy đi đến đâu cũng tỏa sáng, và có thế thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
Đồng dạng, cũng sẽ thu hút không ít ánh mắt không có ý tốt và xâm phạm.
Cô ấy có thể vượt mọi chông gai đi đến ngày hôm nay, cũng là vì cô ấy biết làm sao để bảo vệ chính mình, cô ấy hiểu được rằng nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.
Cho nên, từ trước đến nay cô ấy sẽ không nương tay với kẻ phản bội mình.
Vì một tí lợi ích, Triệu Nhược Văn không chỉ bán đứng mình, cô ta còn muốn hại Hạ Phương.
Không thể tha thứ…
Còn cả Tô Tử Nguyên nữa…
Ngụy Thung cầm điện thoại lên, mấy giây sau đầu giây bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp.
Cô ấy nằm sấp trên giường, nhưng giọng nói lại hờ hững và lạnh lẽo: “Tiết lộ cho Tô Tử Nguyên biết chuyện Triệu Nhược Văn bị bắt có thể sẽ làm liên lụy đến cô ta, sau đó bố trí người đến sở cảnh sát, thăm hỏi Triệu Nhược Văn cho tốt vào.”
Tô Tử Nguyên là một người đa nghi và mẫn cảm, nếu cô ta biết Triệu Nhược Văn bị bắt vì chuyện phương thuốc, chắc chắn cô ta sẽ lo Triệu Nhược Văn bán đứng mình.
Dù sao thì ngày mai là ngày diễn ra cuộc thi vũ đạo rồi, nếu lúc này Triệu Nhược Văn mà khai ra chuyện Tô Tử Nguyên cổ tình mua chuộc nhân viên hiệu thuốc đế hãm hại Ngụy Thung, thì rất có khả năng Tô Tử Nguyên sẽ bị hủy tư cách dự thi.
Vậy nên, sau khi Tô Tử Nguyên biết tin, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ cách đi tìm Triệu Nhược Văn.
Mà trước lúc đó, Ngụy Thung lại nghĩ cách cho người đi ‘dạy dỗ’ Triệu Nhược Văn, đợi khi Tô Tử Nguyên tới là có kịch hay để xem rồi.
Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất sẽ đáp trả lại…
Cúp điện thoại xong, Ngụy Thung cũng nhắm mắt lại, che dấu sự sắc bén trong mắt, khi mở mắt ra lần nữa, cô đã khôi phục lại vẻ vô tội như bình thường.
Lúc Lăng Nhất Nam đấy cửa đi vào, liền nhìn thây nét sắc bén trong mắt Ngụy Thung, lúc ấy
cậu ấy thất thần.
Nhưng khi hồi thần lại rồi nhìn sang, lại phát hiện ánh mắt Ngụy Thung nào có còn lạnh lẽo và sắc bén nữa đâu?
Rõ ràng chỉ có vẻ hồn nhiên và dịu dàng.
“Cậu Lăng?” Ngụy Thung cũng nhìn thấy Lăng Nhất Nam ở cửa, cô ấy cong môi.
Lăng Nhất Nam vội vàng nói: “Cô Ngụy, tôi nghe nói vừa nãy chị Hạ tới nên…”
Cậu ấy lo lắng cho Hạ Phương, tuy đã có Tư Thành đi cùng cô đến sở cảnh sát, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu ấy lo lắng.
Tất nhiên, trên thực tế tuy cậu ấy lo lắng, nhưng lại là Lăng Quân Hạc bảo cậu ấy qua.
Lăng Nhất Nam cũng không ngẫm nghĩxem tại sao chú nhỏ lại bảo cậu ấy qua, cậu ấy muốn tới nhưng chỉ thiếu một cái cớ thôi, có cớ rồi, làm gì cậu ấy còn quản xem tại sao chú nhỏ lại nói như vậy cơ chứ?
Ngụy Thung mỉm cười: “ừm, em ấy vừa đi rồi, có việc gì không?”
“Không, không có gì, thế tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.” Lăng Nhất Nam nói xong, vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại, rồi vỗ vổ ngực đi về phía trước.
Chưa đi được mấy bước đã suýt thì va vào
người ta, cậu ấy vừa mới nhíu mày, đang định hỏi đối phương đi đường kiểu gì vậy, thì đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Nhất Nam, sao cậu lại ở bệnh viện?”
Lăng Nhất Nam giương mắt lên, khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia của Tần Hách, cậu ấy thoáng sửng sốt, sau đó cậu ấy trợn tròn mắt nói: “Anh, anh cả, sao anh cũng ở đây?”
Nghĩ đến Ngụy Thung ở trong phòng bệnh, Lăng Nhất Nam lập tức dựng tai hóng hớt, hai mắt tỏa sáng nói: “Chẳng lẽ, anh tới thăm cô ấy à?”
Nhìn dáng vẻ như tên trộm của Lăng Nhất Nam, Tần Hách nhíu mày, ánh mắt có vài phần sắc bén: “Cô ấy?”
Cô nào?
Ngày xưa, câu chuyện giữa Ngụy Thung và Tân Hách có thế nói là fâm fâm rộ rộ.
Lăng Nhất Nam thân là em tư của Tần Hách, tất nhiên biết sự tồn tại của Ngụy Thung, hơn nữa cậu ấy còn từng gặp mặt, từng cùng nhau ăn nhậu chơi bời nữa cơ.
Chỉ có điều, sau chuyện đợt đó, nhiều năm nay Tần Hách không cho phép bất kỳ ai bên cạnh nhắc đến Ngụy Thung nữa.
Lăng Nhất Nam cũng không gặp lại Ngụy
Thung, mãi đến khoảng thời gian này…
Thấy Tần Hách có vẻ mặt không hiểu gì, Lăng Nhất Nam ngẩn ra, nghĩthầm: Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Cũng phải, hồi đó chuyện giữa anh cả và Ngụy Thung ‘âm ĩ bế tắc như thế, sao bọn họ có thể còn có đoạn sau chứ?
Cậu ấy vội vàng ngậm miệng, chữa lại: “À, không có gì, anh cả tới đây thăm người bệnh hay là anh thấy có chỗ nào không khỏe?”
“Anh tới thăm một người.” Tần Hách nhớ lát nữa mình còn có việc, nên hắn chẳng truy hỏi cô ấy trong miệng Lăng Nhất Nam là ai, hắn trò chuyện với Lăng Nhất Nam đôi câu rồi đi.
Lăng Nhất Nam rất là hóng hớt, cậu ấy đứng đằng sau nhìn chằm chằm Tần Hách một lúc, mãi đến khi hắn đi qua phòng của Ngụy Thung rồi đi tới chỗ rẽ, Lăng Nhất Nam mới thở phào một tiếng, sau đó lắc đầu thấy hơi tiếc nuối.
Cậu ấy còn tưởng hôm nay có kịch hay để xem cơ, mất công kích động một phen.
Lăng Nhất Nam thất vọng đi về phòng bệnh của Lăng Quân Hạc, cậu ấy đang định gọi Lăng Quân Hạc thì lại thấy ông ta ngòi trên xe lăn đầu thì cúi, cầm một bức ảnh xem đến xuất thần.
Lăng Nhất Nam nhíu mày nghi hoặc, cậu ấy
dè dặt tiến lên nhìn một cái, vừa khéo nhìn thấy cô gái trẻ xinh đẹp quý phái trong bức ảnh trên tay Lăng Quân Hạc…
“Sột soạt…”
Hình như nghe thấy sau lưng có tiếng động, Lăng Quân Hạc cất tấm ảnh đi luôn, ông ta quay đầu lại thấy Lăng Nhất Nam đang đứng sau lưng, ông ta nhíu mày nói: “Cháu lén lén lút lút đứng sau lưng chú làm gì vậy?”
Lén lút ư?
Lăng Nhất Nam khẳng định mình là đi vào một cách quang minh chính đại, rõ ràng là chú nhỏ xem ảnh xong mê mấn…
Nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của Lăng Quân Hạc, Lăng Nhất Nam không dám phản bác, chỉ có thế gãi đầu, nói khẽ: “Cháu gõ cửa xong mới đi vào mà, cháu có lén lút đâu…”
Nói xong, cậu ấy tò mò nhìn chăm chằm vào tay Lăng Quân Hạc: “Chú nhỏ, chú vừa xem ảnh của ai vậy?”
Ánh mắt Lăng Quân Hạc hơi sâu, ông ta nắm chặt bức ảnh: “Không có ai.”
Lăng Nhất Nam biết Lăng Quân Hạc có một đoạn chuyện xưa, từ nhỏ cậu ấy đã nghe nói là đoạn chuyện xưa đó đã làm ông ta biến thành bộ dạng như bây giờ.
Cho nên, thực ra Lăng Nhất Nam oán hận người phụ nữ trong lời kế kia.
Cậu ấy cứ cảm thấy đối phương đã hại chú nhỏ, nên mới làm cho chú nhỏ biến thành bộ dạng sống không có tinh thần như này.
Trong suy nghĩ của Lăng Nhất Nam, chú nhỏ là một người tỏa sáng rực rỡ, ông ấy có tài hoa có bản lĩnh, năng lực xuất sắc, ông ấy không đáng phải rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
“Lạ thật, cháu cứ có cảm giác cô ấy hơi quen mắt…”
Lăng Nhất Nam không nghĩ nữa, cậu ấy không kìm được lấm bẩm một câu.
Lăng Quân Hạc ngồi trên xe lăn lập tức căng thẳng nhìn cậu ấy: “Cháu nói gì?”
Lăng Nhất Nam vội vàng ngậm miệng lại: “Không, không…”
Nhưng, dưới ánh mắt sắc bén của Lăng Quân Hạc, cậu ấy vẫn nhát, thế là cậu ấy cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Cháu cảm thấy có hơi quen mắt, trông rất giống chị họ Hạ.”
“Cháu cũng nghĩ như vậy à?” Lăng Quân Hạc kích động quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Nhất Nam chăm chú.
Lăng Nhất Nam sửng sốt, ngơ ngác gật đầu: “Vâng, đúng vậy…”
Nói xong lại cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó, cậu ấy lớn tiếng nói: “Lẽ nào…”
“Không phải!” Không đợi Lăng Nhất Nam nói xong, Lăng Quân Hạc đã thu lại vẻ mặt kích động, trầm giọng nói xong, liền đấy xe lăn đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa số, chỉ đế lại cho Lăng Nhất Nam một bóng lưng cô đơn.
Lăng Nhất Nam hoang mang gãi gãi đầu, cậu ấy cứ có cảm giác hình như chú nhỏ đang đầy tâm sự.
Nhưng cái người trên bức ảnh, sẽ không phải là chị họ Hạ thật đấy chứ?
Chú nhỏ với chị họ Hạ… chuyện gì vậy?
Lăng Nhất Nam không dám nghĩ tiếp nữa, cậu cảm thấy hình như sự việc đã vượt ra khỏi dự liêu của mình, và trở nên phức tao rồi.