Mẹ Của Mạnh Yến Thần trọng sinh rồi - Chương 10 -KẾT-
Đào An An kéo tay Mạnh Yến Thần ngồi xuống ghế nhựa của tiệm đồ nướng, vừa lau muỗng đũa vừa nói: Mạnh Yến Thần, anh nhất định phải nếm thử mấy món này.
Em không muốn anh bỏ lỡ cực phẩm của nhân gian đâu.
Đào An An thuần thục cầm lấy menu chọn đồ ăn.
Hai người tuấn nam mỹ nữ ăn mặc sang trọng lại ngồi ở quầy đồ nướng ở trong hẻm nhỏ, nhìn kiểu gì cũng thấy không phù hợp.
Người xung quanh thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn hai người họ, Tống Diệm cũng để ý đến.
Hắn nhìn thấy Mạnh Yến Thần đến thì một mực muốn cô sang mời rượu Mạnh Yến Thần, lại muốn cô hỏi Mạnh Yến Thần một chút đồ ăn xế của tập đoàn Mạnh thị sau này có thể đặt ở quán nướng nhà họ không.
Lúc ấy cô đã ngạc nhiên nhìn Tống Diệm, trước đây hắn một mình ngăn cản cô ta cùng Mạnh Yến Thần qua lại, hiện tại thì hắn không nghi ngờ giữa cô với Mạnh Yến Thần có thể xảy ra chuyện gì mờ ám nữa sao.
Tại sao hắn lại muốn cô đi mời rượu Mạnh Yến Thần vì một lí do hoang đường vậy chứ.
Cô ta không muốn đi, hắn lại đột nhiên nổi giận, bắt đầu không kìm chế được mà nạt Hứa Thấm.
Hứa Thấm cô cho rằng cô là ai, cô cho rằng mặt mũi của cô đáng giá bao nhiêu chứ.
Cô có biết học phí của con cô sắp không đóng nổi nữa rồi không! Một tiếng quát này của hắn lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở trong quán, bao gồm cả Mạnh Yến Thần.
Ánh mắt quan tâm của những người xung quanh giống như dao, từng giây trôi qua đều giống như đang đâm vào da thịt Hứa Thấm.
Nhìn thấy Mạnh Yến Thần sắp đi qua bên này, Hứa Thấm cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, ném hết đồ đạc trong tay rồi quay người bỏ chạy.
Cô ấy thực sự không biết phải đối diện với Mạnh Yến Thần như thế nào, cũng không biết giải thích với anh ấy ra sao về việc cô lại khiến bản thân sống một cách chật vật đến nông nỗi này.
Ngày hôm sau, Phó Văn Anh cùng Mạnh Yến Thần ghé thăm cô, họ đến còn mang theo một đống đồ chơi và quần áo trẻ con, trước khi đi còn cho cô một khoản tiền, nói là lễ gặp mặt cho Tống Ngọc.
Hai người họ ngồi không lâu liền rời đi.
Mạnh Yến Thần đi ra ngoài trước, Phó Văn Anh lại bước vài bước vào phòng trong.
Bà nhìn một vòng gian phòng lộn xộn, trên người bà mặc toàn hàng hiệu đắt tiền, đứng trong một gian phòng nhỏ xíu chen chúc lại thiếu sáng, thật sự tạo nên một sự tương phản nổi bật.
Phó Văn Anh trầm ngâm một chút lại quay lại nhìn Hứa Thấm, nhẹ giọng mở miệng, giống như hỏi cô ấy lại như đang hỏi chính mình.
Thấm Thấm, đây là cuộc đời mà con muốn sống sao? Nói xong mặt bà không có biểu tình, chỉ nhìn Hứa Thấm một cái rồi quay người bước ra ngoài.
Hứa Thấm thoát khỏi hồi ức mỉm cười chua chát.
Cô vừa làm xong ca đêm nên cảm thấy có chút nhức đầu, một bên thu dọn đồ chơi của Tống Ngọc, một bên nghe Tống Diệm càm ràm.
Hứa Thấm tự hỏi đây là người đàn ông mà cô ấy yêu sao? Chắc là trước đây cũng có yêu.
Cô của thời trung học yêu khói lửa (*) trên người hắn, yêu sự tự do ngông cuồng, không cúi đầu chịu trói buộc ở hắn.
Lúc ấy, cô thích một Tống Diệm lúc nào cũng sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô.
Hơi thở nhân gian.
Ở đây muốn nói bởi vì nữ chính được bao bọc kĩ từ nhỏ (hoặc là tù túng theo góc nhìn của nữ chính) nên cô ấy yêu cái sự đời của nam chính.
Nhưng hiện tại thì sao? Giai đoạn yêu đương kích thích đã qua đi.
Hiện thực cay đắng từng bị vầng hào quang của tình yêu che đi, nay bị thời gian gột rửa cũng từ từ lộ ra.
Yêu hay không yêu đã không còn quan trọng, cô ấy bởi vì những cố chấp của thuở thiếu thời mà phải trả một cái giá quá đắt, ăn quá nhiều đau khổ.
Thế nhưng giờ đây đã không còn đường lui nào cho cô ấy nữa rồi.