Mẹ Của Mạnh Yến Thần trọng sinh rồi - Chương 9
Mà Tống Diệm, người phải trông con hôm nay, đang nằm bên cạnh ngáy o o.
Trong nháy mắt Hứa Thấm cảm thấy sự mệt mỏi trước giờ chưa từng có.
Thật sự rất mệt mỏi.
Cô không hiểu sao cuộc đời mình lại đi đến bước này rồi.
Sau khi cùng Tống Diệm kết hôn xong, từ tận đáy lòng Hứa Thấm bỗng sinh ra một loại cảm giác bất lực, giống như mặc kệ cô ta giãy giụa như thế nào, cũng sẽ vĩnh viễn bị một thứ gọi là vận mệnh trói chặt một cách gắt gao đến mức không thể thở được.
Trước mắt Hứa Thấm bỗng hiện ra cảnh tượng sau khi cô ta mới sinh con xong.
Khi đó cô ta vì đứa trẻ này mà làm ầm ĩ với nhà họ Mạnh, mà tiền lương của Tống Diệm chỉ đủ để cho bọn họ chi tiêu hằng ngày, hai người họ thậm chí còn không đủ tiền để đưa con đi nhà trẻ chứ đừng nói là mời bảo mẫu riêng.
Tuy nói mợ của Tống Diệm cũng giúp đỡ trông chừng, thế nhưng mợ của hắn cũng có công việc riêng, phần lớn thời gian Hứa Thấm phải một mình trông con.
Không còn cách nào khác, Hứa Thấm chỉ còn cách học từng chút một, thời gian trẻ con bú sữa không cố định, thường xuyên khóc to giữa đêm vì đói.
Cô ta không biết bản thân mình đã bao lâu không được ngủ một giấc trọn vẹn rồi.
Hứa Thấm vẫn nhớ một tối nọ Tống Ngọc khóc to giữa đêm, cô ta bật dậy lọ mọ ôm lấy Tống Ngọc cho bú, giữa bóng tối lờ mờ của căn phòng, Hứa Thấm bỗng không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Cô lấy điện thoại ở đầu giường, vừa bế Tống Ngọc, vừa bật vòng bạn bè lên xem.
Hiện ra ở đầu trang chính là ảnh chụp ở Vân Nam của Mạnh Yến Thần, trong ảnh Mạnh Yến Thần cùng một cô gái đứng giữa một khu rừng đầy hoa, xung quanh là bươm bướm bay ngập trời, đi kèm với tấm ảnh còn có một caption: Tôi cuối cùng cũng tìm được chú hồ điệp của đời mình.
Trong tấm ảnh ấy ánh nắng tươi sáng, tiết trời trong lành.
Ánh nắng kia giống như xuyên qua màn hình, chiếu rọi vào căn phòng u tối này, trở thành ánh sáng duy nhất trong toàn bộ căn phòng.
Thế nhưng Hứa Thấm biết, ánh sáng này sẽ không bao giờ chiếu rọi vào nhân sinh ảm đạm của cô nữa rồi.
Khi Tống Ngọc tròn một tuổi, bọn họ càng tiêu tốn nhiều hơn.
Hứa Thấm trước nay không biết để nuôi lớn một đứa trẻ lại cần nhiều tiền như vậy, không còn cách nào khác, bọn họ đành phải bán đi chiếc xe mà nhà họ Mạnh cho cô ấy làm của hồi môn.
Tiền lương làm thêm ở quán trà sữa của Tống Diệm đã không còn nuôi nổi gia đình này nữa, vậy nên sau khi bán chiếc xe kia đi, Tống Diệm xin nghỉ việc ở quán trà sữa, dùng tiền bán xe để cùng bạn bè hợp tác mở một quán đồ nướng.
Lúc mới bắt đầu Tống Diệm rất nhiệt huyết, tiệm đồ nướng bắt đầu có lời, Hứa Thấm nhân lúc trong nhà vừa dư dả một chút cũng tranh thủ thi đậu nghiên cứu sinh.
Cô vẫn chọn trường mà mình học lúc trước bởi vì nó gần nhà.
Thế nhưng khi cô ta vừa thi đậu nghiên cứu sinh, tiệm đồ nướng của Tống Diệm bởi vì thường xảy ra việc tụ tập đánh nhau nên bị cơ quan chức năng buộc đóng cửa.
Cuộc đời của Hứa Thấm thật vất vả mới khởi sắc một chút lại tiếp tục chìm vào bế tắc, mà chiếc xe ba Mạnh cho cô ấy làm của hồi môn cũng mất đi.
Ba năm học nghiên cứu sinh thật sự vô cùng vất vả, luận án cùng kỳ thực tập ở bệnh viện ép Hứa Thấm đến mức không thở nổi.
Đã vậy sau khi về đến nhà còn phải đối mặt với Tống Ngọc khóc lóc đòi mẹ.
Sau khi tiệm đồ nướng đóng cửa, Tống Diệm lại bắt đầu cùng bạn bè làm shipper giao đồ ăn, bình thường còn bận bịu hơn cô ấy.
CôấysaukhiđihọcvềcònphảidọndẹpđồchơicủaTốngNgọcgiặtquầnáochohaibaconhọthậmchícóđôikhi Cô ấy sau khi đi học về còn phải dọn dẹp đồ chơi của Tống Ngọc, giặt quần áo cho hai ba con họ, thậm chí có đôi khi mợ không rửa chén, Tống Diệm đều bảo cô rửa giùm bà ấy.
Hứa Thấm vẫn nghĩ chờ qua ba năm này cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn, thế nhưng sau khi tốt nghiệp cô mới nhận ra là mình không thể xin được bất cứ bệnh viện nào của thành phố, chỉ có bệnh viện huyện mới đồng ý nhận cô ấy vào làm.
Cuối cùng sau nhiều năm kết hôn Hứa Thấm cũng lần đầu tiên chủ động quay về nhà họ Mạnh để nhờ Phó Văn Anh giúp đỡ.
Không có mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, kèm theo áp lực cuộc sống và áp lực mới vào nghề chèn ép, Hứa Thấm thấy mình chật vật đến mức đáng thương.
Cô cảm thấy mình của hiện tại thật không đủ tư cách để bước vào cửa biệt thự Mạnh gia.
Cô ấy nhìn xuống quần áo rẻ tiền cùng đôi giày đã cũ kĩ trên người, rồi lại ngước nhìn căn biệt thự hoa lệ trước mặt, có thể nói mình ăn mặc thậm chí còn không bằng giúp việc của Mạnh gia.
Phó Văn Anh đồng ý với cô ấy rồi, nhưng cũng chỉ đồng ý tìm công việc cho một mình cô ấy thôi, còn nói thêm là chỉ có thể vào được bệnh viện nhỏ gần nhà mà thôi.
Từ Mạnh gia bước ra, cô ấy bắt gặp Mạnh Yến Thần dẫn theo Đào An An về nhà.
Đào An An ăn mặc tinh xảo, kéo tay Mạnh Yến Thần cười cười nói nói.
Lúc cô ấy nhìn thấy Hứa Thấm đang định mở miệng chào hỏi thì Hứa Thấm lại bước nhanh lướt qua họ.
Nhớ lại ngày đó, Hứa Thấm thấy mình như nạn dân chạy trốn lũ, phải gọi là chạy trối chế.
t.
Hôm đó không phải là lần đầu tiên Hứa Thấm gặp Đào An An, lần đầu tiên cô ta gặp Đào An An là ở tiệm đồ nướng của Tống Diệm.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks