Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng - Chương 29
Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Những ký ức đau buồn từ nhiều năm trước đột nhiên ùa về.
Năm cô tám tuổi, Vu Phân dắt cô đến cửa nhà cố gia, tất cả mọi người của Cố gia đều phát điên lên.
Cố An Kỳ chỉ tay vào mũi cô mắng: “Tạp chủng, mày là tạp chủng, không xứng làm chị tao.”
Năm mười hai tuổi, cố Hoan nuôi một con thỏ trắng đáng yêu. Một tuần sau, sau khi cô ngủ dậy thì nhìn thấy thỏ con thân đầy máu nằm cạnh gối của cô.
Cố An Kỳ độc ác nói: “Đồ tạp chủng, mày không xứng để nuôi con thỏ
sạch sẽ này.
Năm mười lăm tuổi, trên đường đi học về, Cố Hoan bị một đám người lôi vào trong ngõ.
Cố Hoan đứng ở giữa, giẫm lên chân Cố Hoan, “Tạp chủng, lần sau nếu để tao thấy mày mặc váy ngắn để câu dẫn hot boy của trường thì tao đánh gãy chân mày.”
Nói xong, cố An Kỳ dùng gậy đánh bóng chày quật vào chân cô. Năm đó, Cố Hoan phải ngồi trên xe lăn dưỡng thương sáu tháng mới hồi phục.
Cũng vào năm đó, cố Hoan chuyển trường.
Năm đó, cô gặp được Diệc Phong đẹp trai, anh tuấn.
Diệc Phong giống như ánh mặt trời trong cuộc đời cô, chiếu sáng thế giới tăm tối của cô.
Năm mười bảy tuổi, cố An Kỳ đột nhiên gặp được Diệc Phong.
Từ đó, mỗi lần Diệc Phong hẹn cố Hoan đi xem phim thì người đi chắc chắn sẽ là Cố An Kỳ.
Diệc Phong hẹn cố Hoan ra ngoại thành chơi, người đi vẫn sẽ là cố An Kỳ.
Thậm chí quà mà Diệc Phong tặng cho Cố Hoan thì cuối cùng món quà ấy vẫn sẽ rơi vào tay cố An Kỳ.
Cho đến một hôm, khi cố Hoan đang làm bài thi thì cố An Kỳ lao vào phòng thi.
Bốp, một cái tát rơi vào mặt cố Hoan trước mặt tất cả mọi người, “Tiện nhân, mày đã bỏ bùa mê gì mà Diệc Phong không thèm nhìn tao một cái! Tao phải đánh chết mày.”
Năm đỏ, Cố An Kỳ thất tình. Cả nhà họ Cố không yên ổn trong vòng ba tháng.
Cái tên Diệc Phong này, mãi mãi trở thành vết thương trong lòng cố Hoan và Cố An Kỳ.
Năm mười tám tuổi, ba cô phải vào
tù.
Mẹ cô nằm trong phòng cấp cứu.
Cố gia lạnh lùng đứng nhìn để mẹ cô tự sinh tự diệt.
Cố Hoan chấp nhận mang thai hộ, bỏ học, sang Mỹ bắt đầu con đường khác…
“Tạp chủng! Nếu không phải cô là thư ký của anh Bắc Minh thì tôi đã cào nát mặt cô rồi.”
Câu nói lạnh lùng của cố An Kỳ kéo Cố Hoan trở về thực tại.
Trái tim cố Hoan run lên. Cô cảm
thấy khó khăn khi hô hấp.
Cố Hoan nhìn cô tiểu thư đã được nuông chiều thành hư của cố gia, dường như chỉ cần cô tiểu thư đó vui vẻ thì bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay bắt nạt, chèn ép cô.
Còn cô, vì từng câu từng chữ của Vu Phân mà không dám động tay động chân với người em gái này.
Cố Hoan đã rất nhiều lần muốn phản kháng lại nhưng đều bị mẹ cô ngăn lại, mẹ cô nói với cô không dưới 1000 lần, đó là cô và mẹ là kẻ thứ ba chen vào gia đình họ, là kẻ phá vỡ hạnh phúc gia đình họ. Vì vậy, cô và mẹ không có tư cách phản kháng!
Hay cho câu không có tư cách phản kháng.
Nhưng mẹ cô đâu biết từ năm 8 tuổi đến năm 18 tuổi, cô đã trải qua những gì?!
Đột nhiên hốc mắt cô ướt ướt, cô ngẩng đầu lên để kiềm chế những giọt nước mắt.
“Cố An Kỳ, mẹ con tôi sớm đã không dựa vào Cố gia nữa rồi! Đừng có nghĩ rằng tôi sẽ nhẫn nhịn cô như trước kia! Cái tát này, tôi sẽ sớm trả lại cho cô.”
“Trả lại tôi?” Cố An Kỳ trợn mắt lên đầy ngạc nhiên.
Đột nhiên, một ly trà ấm bị hắt lên mặt Cố Hoan.
Thời gian dường như ngừng trôi tại giờ phút này.
Két…
Tiếng cửa mở ra.