NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nắm tay anh đi suốt cuộc đời - Chương 1

  1. Home
  2. Nắm tay anh đi suốt cuộc đời
  3. Chương 1
Prev
Next

Cũng như bao nữ sinh ở độ mười hai tuổi khác, tôi học cách quan tâm hơn đến ngoại hình, thích cầm cuốn tiểu thuyết trên tay, thích âm nhạc nước ngoài và cũng đã bắt đầu biết mơ mộng.

Năm mười ba tuổi, tôi đề ra dự định cho mình. Tôi không thể tập trung làm bất cứ chuyện gì nếu thiếu mất đi mục tiêu. Chính bởi vậy, “một người bạn trai hoàn hảo ” đã trở thành lý tưởng thúc giục tôi học tập. Nhìn bao chuyện tình tan vỡ của những đứa bạn cùng lớp, tôi ngăn cấm bản thân mình yêu sớm. Bạn biết đấy, yêu đương thời cấp hai chỉ là những giây phút rung động nhất thời, chưa chắc đã cho ra kết quả. Nếu đã không chắc chắn như vậy, tại sao ta phải tốn thời gian vào nó ?

Bước sang tuổi thứ mười bốn, đây chính là năm cuối cấp. Tôi lao đầu vào học hành không ngừng nghỉ. Tôi vốn không có trí nhớ tốt, suy luận lại càng không giỏi nên việc ôn tập khá vất vả. Nhưng biết sao được, ” cần cù bù thông minh” vậy. Ngoài việc học ra, tôi ít quan tâm đến những thứ khác hơn. Vì lẽ đấy, tôi có không có nhiều bạn bè. Cộng thêm cái tính rụt rè nên sau khi cậu bạn thân duy nhất chuyển đi, tôi chẳng gần gũi với người bạn nào. Mà vậy cũng tốt, tôi sẽ không bị làm cho xao lãng.

Ngày thi đến, tôi vô cùng lo lắng. Những bước chân tôi trở nên nặng trĩu khi dần tiến vào phòng thi… Rồi khi nhìn vào bảng điểm, tôi vui sướng hơn bao giờ hết. Tôi biết chắc rằng: cánh cửa hạnh phúc đang rộng mở chào đón tôi.

Hai tháng nghỉ hè trôi qua nhanh chóng. Trong khoảng thời gian ấy, tôi đã có thể sống chậm lại, tận hưởng từng ngày, làm nhiều điều mà tôi đã từng bỏ lỡ suốt năm qua.

Một tuần trước khi năm học bắt đầu, tôi đã thu dọn đồ đạc, vui vẻ chuyển đến kí túc xá. Quả thực, tôi khá lo lắng vì đó là lần đầu tiên tôi sống hoàn toàn tự lập.

Do mọi thứ đang bước vào giai đoạn hoàn thành việc xây sửa nên ngôi trường A thực sự khác xa so với tưởng tượng của tôi. Ngôi trường khoác lên mình một sự cổ kính mà trang nghiêm nhưng còn theo cả đó một vẻ hiện đại, luôn sẵn sàng thay đổi theo thời gian để phù hợp hơn với thời thế. Lối nhỏ dẫn đến khu nhà kí túc xá được rợp bóng bởi các cây cổ thụ lâu năm. Nhà kí túc xá của chúng tôi cũng đã được tu sửa lại, không còn phân biệt nam nữ nữa mà thành ngôi nhà chung. Nếu tầng thứ nhất dành cho nam thì tầng thứ hai dành cho nữ, cứ đan xen như vậy. Vì khu kí túc xá chỉ dành cho những học sinh ở xa nhà nên số lượng cũng không nhiều, trong khuôn viên chỉ có hai dãy nhà.

Tôi lật đật kéo vali đi tìm phòng mình. Đứng trước cánh cửa mới còn thơm mùi gỗ, tôi chỉnh lại trang phục cho thật nghiêm chỉnh rồi mới mở cửa bước vào. Trong phòng, mọi người đã đông đủ, chỉ còn thiếu mình tôi. Chúng tôi nhanh chóng làm quen. Ai cũng cởi mở và thân thiện nên sự khởi đầu diễn ra rất dễ dàng, thoải mái.

Cô bạn dễ thương với mái tóc ngắn màu hạt dẻ, đôi mắt to trong trẻo là Đồng Nhi. Tiếp đến là cô gái cá tính đam mê thể thao – Khương Tiểu Vy. Ấn tượng đầu tiên của tôi về người bạn mới này là đôi mắt chứa đựng vẻ chân thành cùng nụ cười toát lên sự tự tin, lạc quan. Thực sự rất truyền tính tích cực tới mọi người xung quanh. Và cuối cùng, là “mỹ nhân” Doãn Hân Hân thông minh, xinh đẹp. Hân Hân mang vẻ đẹp chuẩn của người con gái hiện đại phương Đông: gương mặt trái xoan với đôi mắt to đen sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp và đôi môi trái tim đỏ mọng duyên dáng. Mái tóc đen dài đến thắt lưng xõa xuống che mắt đi đôi vai đã làm nổi bật nước da trắng nõn. Thoạt đầu gặp, tôi đã ngỡ ngàng vì vẻ đẹp hoàn mỹ ấy. Ngoại hình đẹp mà tính nết bên trong còn đẹp hơn. Tôi rất thán phục cô ấy.

Bốn người chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên đời. Khi đã trở nên thân thiết như những người bạn lâu năm, vấn đề tình cảm cũng tự nhiên xuất hiện trong cuộc hàn huyên của chúng tôi. Tôi nhận ra rằng: trừ ” người đẹp” Hân Hân luôn chỉ để tâm tới những con số cứng nhắc của môn Toán học khô khan ra, cả hai người bạn còn lại đều là những người đưa ra lời khuyên hữu ích trong đề tài này. Đặc biệt Tiểu Vy, cô ấy có vẻ rất nhạy cảm với chuyện đó, dường như đã từng trải qua một lần trong đời. Tìm được điểm chung ở cả bốn người như vậy, quả thực không hề dễ dàng, đây chính là duyên phận. Tôi có cảm giác chúng tôi sẽ là những người bạn thân thiết nhất, khiến cho ai cũng phải ghen tị.

*********************

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà một tháng đã kết thúc. Tôi dần làm quen được với việc xa nhà, có thể tự tin và cởi mở hơn trước. Khác với bốn năm cấp hai, tôi mạnh dạn hơn trong việc giao tiếp, số lượng bạn cũng tăng lên đáng kể. Nhưng dù là gì, học hành vẫn luôn được tôi đặt lên đầu tiên. Tôi thậm chí còn có cả một dự định như sau. Tôi tính sẽ dành hết hai năm cuối cấp để tiếp thu kiến thức, không có bất kì gì khác ngoài học.Cho đến khi tôi đỗ đại học rồi, lúc đó sẽ là thời gian tôi sống trọn thanh xuân. Tốt nghiệp đại học, tôi nhất định sẽ tìm một công việc thật tốt, có tài chính ổn định. Sau đó, tôi bắt đầu mới nghĩ tới hôn nhân. Kế hoạch hoàn hảo, tôi đã rất mãn nguyện. Mục tiêu đề sẵn, việc phải làm là hành động. Tôi cứ nghĩ rằng mọi thứ trót lọt, nhưng ” người tính đâu bằng trời tính” . ” Quỹ đạo” bị thay đổi, ngay từ khi tôi gặp anh…

Hôm đó, tôi đang chạy vội đến thư viện trả tài liệu đã mượn từ tuần trước. Vì mải mê chạy nên tôi không chú ý đến xung quanh, cứ thế mà tiến thẳng. Khi qua sân bóng, bất chợt từ đâu tới, ” bộp!!!”. Cả quyển sách trên tay lẫn người tôi đều ngã xuống đất. Nhìn quả bóng bên cạnh, tôi xoa xoa cái đầu đau nhức vì bị nó đập phải. Nhặt quyển sách lên, tôi đứng dậy, tức giận đá quả bóng trở lại sân. Đen đủi thế nào, do đứng không vững, tôi lại bị ngã thêm lần nữa. Tôi chán nản thở dài một tiếng. Bỗng nhiên, có một bàn tay chìa ra trước mặt tôi. Tôi ngước lên, bắt gặp phải ánh mắt dịu dàng.

Dưới ánh hoàng hôn, kết hợp cùng những tia nắng yếu ớt của buổi chiều cuối thu, gương mặt anh được tôn lên một cách hoàn hảo, tựa như bức tranh tuyệt đẹp của một họa sĩ tài ba nổi tiếng. Mái tóc đen bóng của anh còn đọng lại vài giọt nước lấp lánh, trên trán lấm tấm mồ hôi. Điều đó làm toát lên ở anh vẻ gì đó rất khác biệt mà bản thân tôi không biết nên dùng lời thế nào để diễn tả cho đúng: vừa có sự chín chắn của một người trưởng thành, lại vừa tinh nghịch, vô tư như… Quả là một sự cám dỗ đầy khó cưỡng, đặc biệt với trái tim mong manh của một thiếu nữ. Anh chính là một nam chính bước ra từ cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào đó mà có lẽ tôi chưa đọc đến. Thật tuyệt vời khi tôi được gặp anh, dù là trong giây phút ngắn ngủi thế này. Anh gợi cho tôi một sự tò mò, khiến tôi chỉ muốn tìm hiểu về con người anh.

Tôi vẫn ngồi ở đó nhìn anh mà không màng tới thế giới xung quanh, bỏ mặc mọi chuyện đang diễn ra. Với tôi lúc ấy, cảm giác như chỉ còn anh và tôi trên cõi đời. Tôi chợt cảm thấy hơi tê giật như có cảm dòng điện chạy qua người. ” Thịch!”, một tiếng đập mạnh từ trái tim tôi. Và khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: mình đã trúng phải thứ được gọi là ” tiếng sét ái tình”.

Một giọng nói trầm vang lên, đưa tôi trở về với thực tại. Tôi giật mình nhìn người trước mặt, khuôn mặt chuyển sang đỏ ửng. Anh nhìn tôi khó hiểu, sự ngạc nhiên thoáng qua trong giây lát. Dường như anh nhận thấy điều gì đó hay là do bộ dạng khi ấy của tôi quá thê thảm mà khiến anh phải bật cười. Anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng dậy. Bàn tay anh thật ấm áp, khiến tôi không muốn buông ra. Khi đã đứng vững, tôi lùi lại một chút. Có thể là do lo lắng nên luống cuống thế nào mà tôi lại đánh rơi cuốn sách cầm trên tay. Tôi còn chưa kịp cúi xuống, anh đã nhặt cuốn sách lên đưa cho tôi. Anh mỉm cười dịu dàng:” Em ổn chứ ? Vừa rồi quả bóng là do anh bất cẩn, anh xin lỗi.”

Tôi ngượng ngùng trả lời, giọng lí nhí:” Em không sao.”

Anh hơi cau mày nghi ngờ hỏi lại tôi:” Thật chứ ? Nếu em…”

Tôi lúng túng trả lời, cứ như là bị ai bắt quả tang làm việc xấu :” Em ổn! Không sao, không sao!!!”

” Em chắc chứ ?”

Thấy tôi gật đầu, anh cười thật tươi. Nụ cười ấy còn rạng rỡ hơn cả ánh Mặt Trời mùa hạ:” Vậy là tốt rồi.”

Tôi như thu hết can đảm, nói thật to ” cám ơn anh !” rồi quay người, bước nhanh tới thư viện. Tôi khẽ cốc vào đầy mình một cái, lúc nãy trông tôi y hệt con ngốc mà. Thật mất mặt!

**************

Buổi tối.

Ngồi làm bài mà tôi chẳng thể nào tập trung được, tâm trí không ngừng nghĩ tới anh. Quang cảnh khi ấy bỗng hiện lên trong tâm trí tôi, cử chỉ dịu dàng của anh như đang diễn ra thêm lần nữa. Trái tim tôi không khỏi xao xuyến. Nếu bây giờ được gặp lại anh, tôi nhất định sẽ hỏi tên anh là gì.

Mải chìm đắm trong mơ mộng, tôi không hề hay biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh cho đến khi có một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ:” Trần Dao Dao !”

Tôi giật mình, theo phản xạ lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh:” Có chuyện gì vậy?”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Hân Hân chán nản lắc đầu:” Cậu rốt cục đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Sao lại…”, cô bạn đột nhiên ngồi sát gần tôi,” … không phải đang tơ tưởng tới trai đẹp chứ ?”

Hai má tôi đỏ ửng :” Không, không !!!”. Đánh trống lảng, tôi vội đổi chủ đề:” Tiểu Vy, cậu giúp mình giải bài này đi, khó quá!”

Tiểu Vy đứng lau tóc, nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu:” Cậu không thấy mình vừa tắm xong sao? Giúp đỡ cái gì chứ, nhờ Hân Hân ấy.”

Tôi chợt cảm giác như mình là người trên trời vừa rơi xuống. Im lặng không nói gì thêm, tôi chờ nghe “giáo huấn”.

Hai cô bạn còn chưa kịp mở miệng, tiếng gọi cửa bất chợt vang lên trước phòng chúng tôi. Bị tiếng gọi ấy làm thức giấc, Nhi Nhi có vẻ tức giận, làu bàu vài tiếng. Chạy nhanh chân ra mở cửa, tôi không mấy ngạc nhiên khi người xuất hiện là đội trưởng đội bóng đẹp trai – Lục Tường. Lục Tường có thể tạm coi là ” thanh mai trúc mã” của Tiểu Vy. Theo tôi phỏng đoán, có lẽ vì anh thích Tiểu Vy nên chuyện hễ mỗi lần ra mở cửa là gặp anh đã dần trở nên bình thường với tất cả chúng tôi. Tôi thực sự rất phục vị học trưởng họ Lục này. Tại sao có thể bền bỉ như vậy ??? Chẳng lẽ anh không nhận ra lần nào tới người ta cũng từ chối gặp mặt sao?

“Anh đến đây có chuyện gì sao?”, tôi hỏi theo phép lịch sự.

Lục Tường hơi liếc vào bên trong phòng rồi mới nhìn thẳng tôi:” Tiểu Vy có ở đây không?”

Biết rõ bạn mình, tôi không suy nghĩ mà trả lời luôn :” Cậu ấy ạ?…”

Không chờ tôi nói hết, anh cắt ngang, giọng vô cùng nghiêm túc:” Anh muốn gặp cô ấy.”

Tôi do dự, hơi ngoái lại đằng sau. Nhận được tín hiệu từ Hân Hân, tôi thẳng thừng trả lời:” Cậu ấy giờ ra ngoài rồi, thật tiếc quá. Anh có muốn chuyển lời nhắn gì không ạ? Còn nếu là chuyện riêng tư thì để hôm khác hẵng, được không ?”

Lục Tường khẽ nhíu mày rồi lại thả lỏng, mỉm cười:” Cảm ơn, gặp lại em sau. Đã làm phiền rồi.”

“Không có gì ạ. Tiểu Vy về, em sẽ nhắn lại anh đến tìm.”

Anh không nói gì, chỉ gật đầu, quay đi.

Đóng cửa lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhi Nhi lúc này đã tỉnh ngủ, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn tôi:” Cậu ấy đâu?”

Hân Hân thở dài, chỉ tay vào phía phòng tắm:” Cậu ra đi.”

Cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Vy từ trong bước ra ngoài, sắc mặt không mấy vui vẻ:” Cảm ơn các cậu.”

Tôi nắm lấy tay Tiểu Vy, nhẹ nhàng khuyên nhủ:” Cậu nên nói rõ với anh ấy hơn. Nếu đã không thích cũng nên nói rõ.”

Cô bạn gật đầu, ánh mắt chứa đựng đầy nỗi niềm khó nói.

*******************

Nằm trên giường, tôi trằn trọc suy nghĩ không biết bao nhiêu chuyện. Bất chợt, hình ảnh của anh lại hiện lên. Trái tim tôi bỗng đập mạnh, mạnh đến nỗi tôi không còn nghe rõ từng nhịp một. Không biết cố ý hay vô tình, tôi nhìn xuống bàn tay mình. Một cảm giác thật lạ, dường như còn lưu lại một chút gì đó từ anh. Nhắm chặt mắt, hình ảnh người con trai ấy lần nữa hiện lên mỗi lúc một rõ hơn. Hai má tôi nóng bừng. Giờ đây, nếu ông Trời cho một điều ước, tôi ước rằng mình sẽ lại được cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh.

Ngày hôm sau, khi cùng Nhi Nhi đi lên lớp, điều bất ngờ đã xảy ra. Khi ấy, trong lúc đang say sưa thảo luận về bài học thì cô bạn bên cạnh bỗng trầm trồ mà không hề để ý lời tôi nói. Để ý thấy những nữ sinh khác xung quanh đều chung một biểu hiện, tôi liền thắc mắc đặt câu hỏi:” Sao vậy? Vàng à?”

“Không, không!!! Cậu nhìn đi…”, cô ấy chỉ tay về phía trước,”… quý hơn vàng nhiều. Hôm nay quả là ngày may mắn.”

Tôi mỉm cười, tò mò hướng mắt theo phía Nhi Nhi chỉ. Và… bốn mắt nhìn nhau, tim tôi rung lên từng đợt. Tôi biết mình sẽ có lúc gặp lại anh nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Còn anh, dường như anh đã nhận thấy tôi ngay trước cả khi tôi để ý tới anh nên khoảnh khắc ánh mắt tôi hướng về nơi ấy, anh đã mỉm cười. Không hiểu có phải do tưởng tượng không nhưng tôi có linh cảm đinh ninh là thế.

Tôi lúng túng nở nụ cười nhẹ, lịch sự đáp lại rồi kéo Nhi Nhi đi khỏi đó, mặc cho cô ấy có đang phân vân không hiểu gì. Tôi chợt nhận thấy mình cứ như chạy trốn khỏi anh vậy.

” Cậu và đàn anh có quen nhau sao ?”, tôi giật mình khi nghe câu hỏi từ Nhi Nhi.

“Ừm… thì…”, tôi ấp úng tìm lời lẽ giải thích, “… gặp nhau một lần… ”

” Oa!!! Thật sao ?” , Nhi Nhi reo lên, giọng vô cùng vui mừng.

Dù ngoài cười nhạt nhưng bên trong tôi cũng chẳng bận tâm lắm. Chuyện tôi quan tâm lúc này là linh cảm của tôi liệu có đúng hay không. Hơn nữa, tôi còn muốn biết rằng bản thân mình có để lại hình ảnh xấu trong mắt anh ?

Tôi kéo tay áo Nhi Nhi, nhờ cô giải đáp nỗi lòng:” Nè, nếu như… chỉ nếu như thôi, có một người luôn trốn tránh cậu mà cậu chẳng làm gì sai cả… thì cậu sẽ nghĩ gì về người ấy ?”

” Vừa rồi… chẳng lẽ cậu…”

Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận:” Chỉ là giả dụ thôi, không có gì hết.”

Nhi Nhi nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ:” Ừm… giả dụ…”

Tôi gật gật đầu điên cuồng như muốn rụng ra ngoài.

” Mình sẽ rất thắc mắc liệu bản thân có làm sai điều gì không, chẳng lẽ người ta ghét mình chăng ??? Chỉ vậy thôi. Còn về ấn tượng sao? Không hẳn để lại ấn tượng xấu đâu, chỉ gây cảm giác khó hiểu thôi. Nếu lâu dài thì khó chịu.”

Ngẫm lại những gì cô bạn nói, tôi chẳng tìm ra chút tích cực nào.

” Này, thực sự cậu với Vương Khải không có gì thật à?”

“Ừ, mà đó là tên của anh anh ấy sao?”

Nhìn khuôn mặt hào hứng của tôi, Nhi Nhi không nhịn được bật cười thành tiếng. Trong phút chốc, hai tai tôi nóng ran.

*************

Giờ học bắt đầu. Dù môn Toán vốn là môn học tôi kém nhất nhưng chưa lần nào lời giảng dạy của cô giáo lại quá đỗi khó hiểu như bây giờ. Ngẫm một hồi, tôi vẫn không thể hiểu tại sao những lúc ấy mình lại trốn tránh anh. Thực sự tức muốn chết luôn mà!!! Nhưng bên cạnh đó, ít ra tôi cũng biết được tên anh.

Cô bạn cùng bàn, Phi Phi, để ý thấy tôi không được chú ý liền huých nhẹ vào khuỷu tay tôi :” Dao Dao, cậu ốm sao? Cảm nắng à ?”

Không hiểu từ ” cảm nắng” của cô ấy là ý gì, tôi chỉ mỉm cười đáp lại:” Ừ, tớ nghĩ có lẽ vậy.”

Nằm dài ra bàn, tôi viết lên trang giấy hàng chữ không liên quan đến bài học – tên anh.

********************

– The end chap 1

Căn bệnh đáng sợ nhất chính là bệnh tương tư.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 1"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com