NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nắm tay anh đi suốt cuộc đời - Chương 3

  1. Home
  2. Nắm tay anh đi suốt cuộc đời
  3. Chương 3
Prev
Next

Ngồi trong lớp mà đầu óc tôi như ở tận tít trời mây. Dù tôi vẫn ghi chép đầy đủ bài học nhưng lời giảng của giáo viên lại chẳng mấy để tâm. Chợt nghĩ đến việc bị điểm kém thi học kì chỉ vì môn mình ghét nhất, tôi nhanh chóng lấy lại tâm thế vững vàng.

Để ý bạn cùng bàn mấy lần quay sang rồi lại thôi, tôi nhận ra cô ấy có chuyện muốn nói nên bèn chủ động:” Phi Phi, cậu ổn chứ ?”

Thái độ ngập ngừng của cô bạn khiến tôi khó hiểu, nghi ngờ hỏi lại:” Hay là cậu có gì muốn nói sao? Nếu giúp được gì mình sẽ giúp.”

Phi Phi nhìn tôi, do dự một hồi rồi mới trả lời:” Vậy thì ra về ta gặp riêng nha, tớ có chuyện muốn nói.”

“Ừm, được !”, tôi vui vẻ gật đầu.

Bình thường, cũng giống như Tiểu Vy, Phi Phi là một cô gái vô cùng cá tính và lạc quan. Vậy nhưng mấy hôm nay, cô ấy bắt đầu trở nên rụt rè như vậy. Tôi thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì, máu tò mò có chút nổi lên.

*****************

Tan học, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Phi Phi lẳng lặng nhìn tôi rồi đi ra ngoài trước. Bỗng nhiên, Nhi Nhi chạy tới khoác lấy vai tôi, vô tư nói:” Về thôi.”

Tôi khẽ liếc qua phía Phi Phi đang đứng đợi ngoài cửa lớp, nói với người bên cạnh:” Các cậu cứ về trước đi, mình có chút việc.”

“Vậy có cần giúp gì không?”, Tiểu Vy hỏi tôi.

Tôi lắc đầu:” Thế nhé, mình về sau.”

Khi ba người họ đều rời đi rồi, Phi Phi mới bước tới chỗ tôi:” Nếu cậu không phiền thì ta nói chuyện ở đây luôn.”

“Ok, không vấn đề gì đâu. Có chuyện gì sao?”

Lúc này mọi người đã về hết, căn phòng học thật yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng lá xào xạc ở ngoài.

Phi Phi mấp máy mấy lần, mãi mới có thể thốt thành lời trọn vẹn:” Cậu và Vương Khải có vẻ thân thiết?”

Tôi khẽ gật đầu, lòng bỗng có linh cảm chẳng lành:” Cũng không hẳn là vậy. Mình và anh ấy chỉ là quen biết thôi, chưa đi xa đến thế.”

“Vậy cậu có thích anh ấy không?”

Nghe được câu hỏi nhạy cảm này, tim tôi bỗng như ngừng đập trong phút chốc. Đối diện với lời đó, tôi không thể khẳng định, lại càng không thể phủ nhận.

Cố gắng điều hòa cảm xúc, tôi né tránh hỏi ngược lại:” Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Vì tớ thích anh ấy.”

Như vừa xảy ra một cú nổ, bên tai tôi xuất hiện tiếng “ù… ù…”. Tôi không thể tin được, lòng bỗng thấy cảm giác hụt hẫng, có chút quặn lại.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Phi Phi đã nắm lấy tay tôi, giọng nài nỉ:” Cậu có thể giúp tớ được không?”

Từng câu nói ra, cô ấy đều vô cùng dứt khoát.

Tôi vẫn rất shock, nhìn người trước mặt mà vô cùng khó xử:” Mình…”

Phi Phi siết chặt tay tôi hơn, ép tôi nhìn thẳng vào mắt mình:” Làm ơn, cậu không cần làm gì nhiều đâu. Tớ chỉ muốn biết chút thông tin về Vương Khải thôi, ví dụ như mẫu con gái anh ấy thích chẳng hạn. Chỉ vậy thôi. Hãy giúp tớ!”

Tôi từ từ rút tay ra, lùi ra sau một bước. Tôi đắn đo nhìn Phi Phi một lượt từ trên xuống, thực sự không thể thấy một khuyết điểm nào. Cả ngoại hình lẫn tính cách, không chê vào đâu được.

“Cho mình thời gian suy nghĩ đã. Đây căn bản không phải quyền quyết định của mình.”

Phi Phi nghe vậy liền vô cùng vui mừng, khuôn mặt căng thẳng ngay lập tức rạng rỡ. Nhìn cô ấy, tim tôi như bị ai đó lấy dao rạch một đường dài.

Đau xót lắm!

Nguyên cả tối hôm đó, tôi thất thần hệt bị mất hồn. Nghĩ đến Vương Khải, tôi lại càng đắng lòng. Dù rất muốn từ chối nhưng trước vẻ tràn đầy hy vọng của Phi Phi, tôi không nỡ. Hơn nữa, cô ấy còn tốt như vậy. Tự so sánh bản thân, tôi thấy mình chả là gì.

Trời ơi, cứu con với!!!

“Các cậu thấy Phi Phi thế nào?”

Cả ba người họ đột nhiên quay phắt sang nhìn tôi, không khí trong căn phòng bỗng ngưng lại giây lát.

“Sao lại hỏi vấn đề này?”

“Cứ trả lời đi.”

Tiểu Vy lên tiếng trước, vừa suy nghĩ vừa nói:” Ngoại hình không hề tệ, ngũ quan khuôn mặt khá chuẩn.”

“Còn học lực…”, Hân Hân bổ sung “… rất ổn. Tuy không xuất sắc nhưng phải công nhận là giỏi.”

“Tính tình cũng thân thiện, dễ gần, như Tiểu Vy nhà mình ấy.”, Nhi Nhi tiếp lời.

Rõ ràng tất cả đều là lời khen, tôi có chút ghen tị trong lòng.

“Vậy còn mình thì sao?”

“Dao Dao, có sao không vậy, cậu ổn chứ ?”

Tôi tự lừa dối chính mình, nhất quyết gật đầu. Tôi lúc này hoàn toàn không ổn.

“Đừng lo, mình thắc mắc thôi mà.”

Nhi Nhi đột nhiên đứng dậy đi tới ôm lấy tôi:” Đừng so sánh kiểu như vậy, cậu cũng đâu thua kém gì.”

Hân Hân mỉm cười, đưa gương cho tôi:” Cậu tự soi đi. Chiếc cằm thanh tú, đôi mắt trong tựa hồ nước mùa thu, mái tóc đen dài mượt cùng làn da trắng nõn. Vẻ đẹp chuẩn còn gì.”

“Người có dự định và luôn làm việc chắc chắn như cậu thì hoàn toàn không có điểm chê trách.”, Tiểu Vy cũng nói lời nhẹ nhàng.

Tôi cảm thấy vô cùng ấm lòng, không phải bởi những lời nói ấy mà là vì họ đã ở cạnh an ủi, động viên tôi. Có được những người bạn như vậy, tôi thấy mình vô cũng may mắn.

“Các cậu là tuyệt nhất!”, tôi cười tươi.

Tất cả ôm lấy tôi, nói gần như đồng thanh:” Gia đình mà.”

Vài giây im lặng, chúng tôi cười phá lên.

****************

Đêm.

Tôi gặp một giấc mơ rất lạ.

Trong mơ, tôi đứng ở nơi mà không gian xung quanh toàn một màu trắng xóa. Tôi thấy rất sợ, bối rối không biết nên làm gì. Tôi cứ chạy, chạy mãi, cho đến khi có một luồng sáng làm chói lòa đôi mắt.

“Dao Dao!”, bỗng có giọng nói thì thầm bên tai.

Tôi mở mắt ra, khung cảnh đã thay đổi hoàn toàn. Tôi đứng ở một nơi như tòa cung điện, mọi thứ đều nguy nga, lộng lẫy.

” Dao Dao!”, tiếng gọi ấy lần nữa cất lên.

Tôi giật mình, theo phản xạ quay người lại. Phi Phi đứng ngay trước mắt tôi, đôi môi đỏ thắm cong lên nở nụ cười- nụ cười thánh thiện tựa thiên sứ.

” Cảm ơn cậu đã tác thành cho bọn mình.”

“Bọn mình?”

Đầu óc tôi quay cuồng. Cho đến khi hiểu chuyện gì đang diễn ra thì… anh đã đứng đó, bên cạnh Phi Phi.

Gần thật! Gần đến nỗi chỉ cần với tay là có thể chạm tới.

Tôi vô cùng bối rối.

“Có gì muốn nói với anh không?”, Vương Khải nhìn tôi, nở nụ cười rạng rỡ.

Tôi đắn đo muốn giấu nhưng lại không kìm được lòng. Thời khắc ấy, tôi thổ lộ hết nỗi cảm xúc bấy lâu:”Em thích anh, thích anh, rất thích anh.”

Vương Khải cười dịu dàng rồi cứ thế quay người bước đi:” Đã quá muộn rồi!”

Tôi đứng như trời chồng, hai chân cắm rễ chôn chặt dưới đất.

Tôi cố gọi anh trong vô vọng, nhưng anh lại không hề đáp lại. Không lấy một lời.

Bất lực!

Tôi thẫn thờ nhìn theo…

Mở mắt, tôi vụt ngồi dậy, tim vẫn chưa hết đập mạnh. Từng nhịp tim nghe như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tôi nhìn xung quanh. Bóng đêm yên tĩnh bao trùm lên vạn vật, mọi người vẫn say trong giấc nồng. Thở phào nhẹ nhãng, tôi trấn tĩnh bản thân, miệng không ngừng lẩm bẩm nhắc lại:

“Đừng lo, bình tĩnh nào. Chỉ là mơ thôi, là mơ thôi,…”

Nhưng dù thế nào, tôi vẫn không ngăn được hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Từng giọt nước mắt nóng ran như muốn thiêu rụi tôi.

Đêm nay… thật dài.

– The end chap 3.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 3"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com