NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Novel Info

Nắm tay anh đi suốt cuộc đời - Chương 4

  1. Home
  2. Nắm tay anh đi suốt cuộc đời
  3. Chương 4
Prev
Novel Info

Sáng hôm sau, tôi vô tình gặp anh ở sảnh kí túc xá.

“Buổi sáng tốt lành.”, người ấy cười với tôi.

Trong phút chốc, giấc mơ đêm qua lại hiện lên, chiếm lấy tâm trí tôi. Tôi vẫn chưa hoàn toàn quên đi được hình ảnh đó.

“Chào.”, tôi cười nhạt đáp lại.

Anh bỗng nắm lấy cổ tay tôi, giọng ân cần hỏi:

” Em ổn chứ ?”

Tôi chỉ gật gật đầu, vội rụt tay lại, hành động có chút thờ ơ.

Dù anh không làm gì sai cả nhưng giấc mơ đó vẫn cứ ám ảnh tôi. Nhớ đến Phi Phi, tôi nhìn anh, gượng gạo hỏi:

” Anh… anh đã nghĩ đến việc có bạn… gái chưa ?”. Tôi thay đổi câu hỏi trong phút chót.

Nhìn sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt anh, tôi thầm mắng bản thân một tràng. Anh bất ngờ như vậy cũng dễ hiểu thôi. Sao mới sáng sớm tôi đã hỏi anh câu đó chứ ?

” Em chỉ là thắc mắc thôi. Xin lỗi, em nhiều chuyện quá rồi.”, tôi vội bào chữa.

Tôi định tìm câu chuyện khác để thay thế thì bỗng nhiên bị thu hút bởi tiếng cười của anh. Nụ cười tươi ấy lại lần nữa làm xao xuyến tim tôi. Tôi mải mê nhìn người trước mặt, cảm nhận được tiếng đập mạnh từ trái tim mình :”Thịch… thịch…”

” Thật ra thì không phải anh không nghĩ tới, chỉ là bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp thôi.”, ngưng lại đôi chút, anh nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói tiếp ” Anh đang thích một người rồi, anh chỉ chờ người ấy nhận ra thôi.”

Nghe đến đây, lòng tôi bỗng nặng trĩu xuống. Một cảm giác mất mác, hụt hẫng dần dấy lên. Tôi muốn cười nhưng lại không thể, giọng run run nghe như sắp khóc:

” Tình cảm… của anh ư ?”

Anh nhìn tôi với vẻ lo lắng:” Em có chuyện gì sao? Tại…”

“Trả lời em đi!”

” Tình cảm của anh… và của chính cô ấy nữa.”

Vậy là được rồi.

“Thế ạ? Em nghĩ sẽ sớm thôi. Ừm, em đi trước nhé, gặp lại anh sau.”. Nói rồi, tôi đắng lòng cố nặn nụ cười, quay người định bỏ đi.

“Khoan đã.”

Hai chân tôi khựng lại.

” Em có thích ai không?”

Tôi sững sờ, tim như ngưng đập. Chuyện tôi thích anh, không thể để anh biết được. Sẽ ra sao nếu như Vương Khải biết tôi mến anh trong khi anh lại thích người khác ? Mọi thứ sẽ trở nên thật khó xử.

” Em không biết nữa.”, tôi tự dối lòng.

“Nếu thích ai, em nên nói ra. Đừng để người ấy đợi quá lâu.”

Dứt lời, Vương Khải rời đi. Nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, tôi bỗng nổi lên một nỗi nghi ngờ. Dường như trong lời anh còn một ẩn ý khác.

Lắc đầu thật mạnh, tôi rũ bỏ hết tất cả suy nghĩ sang một bên. Bây giờ, điều quan trọng nhất lúc này là anh đã thích người khác. Nghĩ đến người con gái may mắn ấy, tôi lại không kìm chế được cảm xúc. Bất lực, tôi thở dài một tiếng: liệu anh có biết bản thân đã vô tình gián tiếp từ chối tôi?

Cố gắng mỉm cười tỏ ra là ổn nhưng tôi không biết mình đang cười hay mếu.

*************

Vào đến cửa lớp, tôi bất ngờ gặp Phi Phi đợi sẵn ở ngoài.

” Chào!”, một nụ cười nhẹ gửi đến tôi.

Tôi đến gần, nắm chặt hai bàn tay lại, nói rành mạch nhất có thể :” Chúng ta nói chuyện riêng được không?”

Phi Phi nhìn tôi, nhẹ nhàng đáp lời :” Lên sân thượng đi, ở đó tiện hơn. Tớ có chìa khóa mở cửa.”

Tôi gật đầu đi theo.

Trên sân thượng…

Tôi nhìn thẳng vào mắt Phi Phi, nói một tràng liền mạch:” Mình suy nghĩ kĩ rồi, mình không thể nhận lời giúp cậu được. Vương Khải đã thích một người khác và mình có tình cảm với anh ấy. Mình xin lỗi.”

Phi Phi ngây người ra một lúc. Khi đã hiểu chuyện gì diễn ra, cô ấy mỉm cười có phần gượng gạo:” Tớ xin lỗi, tớ không biết chuyện đó. Làm khó cậu rồi.”

“Mình thành thật xin lỗi.”

Phi Phi lắc đầu:” Không phải lỗi của ai cả.”

Tuy bên ngoài không thể hiện nhiều nhưng ánh mắt lại ánh lên tia thất vọng.

Ngồi trong lớp, thi thoảng tôi quay sang nhìn Phi Phi mà lòng không tránh được cảm giác tội lỗi. Cảm xúc của cô ấy, tôi có thể thấu hiểu phần nào.

**************

Khi trên đường trở về kí túc xá, tôi vô tình nhìn thấy Vương Khải và hoa khôi trường- Kiều Tiểu Vân ở dưới chân cầu thang. Như bản năng, tôi vội chạy ngược lại lên trên để quan sát. Kiều tiểu thư đứng đối diện với anh, điệu bộ ngượng ngùng như muốn nói gì đó. Tôi chú ý tới Vương Khải, thắc mắc không biết anh nói gì mà khiến hai má của Kiều Tiểu Vân đỏ ửng cả lên. Dù vị trí có hơi bất tiện nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ tất cả. Lời anh nói bỗng ùa lại tâm trí, linh tính mách bảo tôi Kiều Tiểu Vân là người con gái ấy. Tôi thẫn thờ nhìn họ. Hai người trông thật đẹp đôi, nhất định sẽ thành một cặp hoàn hảo.

Trái tim bỗng nhói lên đau đớn. Trong tôi là mớ cảm xúc hỗn độn.

Tôi có buồn không? Có!

Tôi có ghen tị không? Có!

Tôi có tiếc nuối không? Có!

…

Ôi, giá như anh thấy tôi lúc này, liệu anh có biết tôi thích anh đến nhường nào?

Giờ đây, tôi chỉ muốn khóc. Tôi rời tầm mắt, quay người trở về kí túc xá bằng lối vòng.

Trong căn phòng vắng, mọi nỗi niềm của tôi đều trút hết lên chiếc gối mềm. Tôi chợt nghĩ lại bản thân mình, khóe môi bất giác nhếch lên cười tự giễu: tôi là gì cơ chứ ?

**********************

Ngày hôm sau, trán tôi nóng ran, đầu đau nhức kinh khủng. Giáo viên y tế nói rằng tôi bị sốt, cần phải nghỉ ngơi.

Thoạt đầu, ba người bạn cùng phòng muốn thay phiên nhau nghỉ học để chăm sóc tôi nhưng lại được giáo viên y tế khuyên ngăn rằng không cần quá lo lắng. Hơn nữa, tôi còn có mẹ là y tá nên có thể tự chăm sóc bản thân mình, họ cũng nhờ thế mà yên tâm hơn. Hễ chuông giải lao reo lên, ba người họ lại về kí túc xá, dành chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi dồn hết lên người tôi.

Kể từ ngày hôm ấy, tôi chưa gặp lại anh lần nào. Quả thực, lòng tôi vẫn đau như cắt, hoàn toàn chưa thể chấp nhận được. Chính bởi vậy mà gần một tuần trôi qua, tôi luôn trốn tránh anh. Anh gọi điện, tôi tắt máy. Anh nhắn tin, tôi không đọc. Anh đến thăm, tôi lấy cớ không muốn gặp. Tôi sợ nếu nhìn thấy anh, bản thân sẽ không kìm được mà thổ lộ hết cõi lòng. Tôi thà giấu anh suốt đời còn hơn để anh biết khi đã muộn.

Nhưng cũng chỉ ngày một, ngày hai, đâu thể nào trốn tránh cả đời.

Sáng hôm ấy, tôi đã hạ sốt hẳn, nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường. Giáo viên nói tôi chỉ cần ngày mai vẫn ổn, tôi sẽ lại có thể đến lớp trở lại.

Vào giờ ra chơi, Tiểu Vy đến thăm tôi. Nghe tôi kể sắp đi học lại, cô ấy vui mừng ôm chầm lấy tôi:” Thật tốt quá!”

” Ừm, nhưng vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.”

“Dao Dao.”

Tôi ngơ ngác, im lặng tỏ ý mời cô bạn nói tiếp.

” Mình hiểu cảm giác của cậu, cái cảm giác đơn phương một người ấy.”

Tôi lắc đầu phiền muộn:” Không ngờ cậu lại nhận ra. Rõ ràng đến thế sao?”

Lòng tôi trùng xuống. Vậy mà anh lại không thể thấy.

” Rất đau, đúng không?”, câu nói ấy như xát muối vào trái tim tôi rỉ máu.

” Cậu cũng vậy ư ?”

Tiểu Vy gật đầu:” Đến nỗi không thở nổi.”

Xem ra, tình cảm của cô ấy còn sâu sắc hơn tôi.

“Vậy cậu đã làm gì?”

” Học cách quên.”

Nhưng muốn quên cũng chả phải dễ dàng.

“Nhưng cậu thì khác.”, Tiểu Vy nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, ” Nói ra đi, lòng sẽ dễ chịu hơn.”

“Đúng là sẽ… nhưng muộn rồi.”

Liệu nói ra tôi có thấy thoải mái?

” Sao cậu biết? Lỡ đâu còn kịp.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Tiểu Vy. Tôi cũng muốn thử, không muốn mình giống trong giấc mơ đó, nghe anh nói câu quá muộn.

“Ừm, mình sẽ thử.”

“Tốt, con gái nên chủ động là đúng.”

Tôi mỉm cười, nhìn Tiểu Vy:” Còn cậu? Có nói không?”

Tiểu Vy cười đau khổ, ánh mắt hướng vào xa xăm:” Mình không có quyền. Hơn nữa, mình cũng quen với cảm giác của một kẻ si tình rồi.”

Tôi không muốn hỏi thêm. Mối quan hệ của Tiểu Vy có lẽ mang rất nhiều uẩn khúc.

Để ý đến đồng hồ treo trên tường, Tiểu Vy đứng dậy, nói lời tạm biệt rồi quay về lớp. Cô ấy vừa đi khỏi chưa bao lâu, tiếng gõ cửa đã lần nữa cất lên.

“Mời vào!”

Chỉ chờ thế, cánh cửa lập tức mở ra. Thình lình, anh đã đứng ngay trước mặt tôi, khiến tôi hồi hộp đến quên cả hít thở.

” Em đỡ hơn chưa?”, giọng nói trầm dịu dàng cất lên.

Tôi không trả lời, chỉ gật đầu lấy lệ.

Người con trai ấy mỉm cười, chỉ tay về phía chiếc ghế đặt bên cạnh:” Anh ngồi đây được không?”

“Ừm, anh ngồi đi. À, để em lấy nước mời anh.”

” Không cần đâu, anh muốn nói chuyện với em.”

“Chuyện gì ạ?”

Trái tim đập mạnh và tâm trí gào thét. Linh tính mách bảo đợt này tôi khó mà thoát được.

“Sao em trốn tránh anh?”

Đối diện với anh, sống lưng tôi lạnh toát: “Em không hề.”

“Không sao?”, anh cau mày, từng câu nói ra đều dồn tôi đến “chân tường”, “Em thử kiểm tra lại điện thoại đi. Anh gọi em tắt máy, nhắn tin thì không đọc, không trả lời. Thêm cả, lần nào tới cũng không gặp được em. Theo em thì thế nào mới là trốn tránh? Em có nghĩ đến việc anh lo cho em thế nào không hả?”

“Em xin lỗi.”, tôi lí nhí trong miệng.

Tại sao phải lo cho tôi chứ ? Vì tôi là bạn ư ?

“Em có gì muốn nói với anh không?”, giọng anh trầm xuống.

Hai tay nắm chặt lại, tôi vẫn giữ im lặng. Bất ngờ như vậy, tôi chưa đủ can đảm.

Anh cười nhạt:” Vậy em đã từng thích anh chưa?”

Tôi cứng người, não bộ lập tức phản ứng nhanh nhẹn khác thường. Anh nói thế có ý gì? Chả lẽ người anh nhắc tới là chính là tôi? Ôi, tôi quả là con ngốc. Nếu đã vậy, tôi cũng chẳng giấu nữa.

Xúc động, hàng nước mắt cứ thế trực tuôn ra.Tôi vùi mặt mặt vào gối để không cho anh thấy mình đang khóc.

” Có, em rất thích anh. Em thích anh từ lần đầu gặp mặt rồi. Ban đầu em tránh anh cũng bởi em thích anh. Lần thứ hai vì em nghĩ anh thích người khác. Em… em không được thông minh, không hiểu những gì anh ẩn ý. Em xin lỗi.”

Tôi nói đến lạc giọng. Nói xong cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Anh giật lấy gối trong tay tôi, để sang một bên. Rồi anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, ân cần lau nước mắt cho tôi.

” Nhận ra rồi sao? Tình cảm của anh và chính em ? Chờ em nhận ra lâu thật đấy, nếu biết em khóc vậy anh đã tỏ tình trước rồi.”

Tôi nức nở, ôm lấy anh:” Đồ đáng ghét!”

Chợt nhớ ra mình vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, tôi vội buông anh ra rùi tự động dịch lùi lại cho đến khi lưng chạm sát tường.

“Em còn ốm, lây sang anh mất.”

“Vậy em có muốn ôm không?”

Khuôn mặt tôi nóng ran, ngượng nghịu gật đầu.

Anh mỉm cười, tiến tới ôm tôi.

“Anh không sợ lây sao?”

“Không.”, anh thì thầm bên tai tôi,” Chỉ cần em muốn, anh ra sao cũng được.”

*****************

Nhìn thấy Phi Phi ở trên đường, tôi liền đứng lại, mỉm cười thay lời chào.

” Gặp lại cậu mừng quá!”, Phi Phi khẽ nghiêng đầu, đón tôi bằng nụ cười thật tươi.

“Cảm ơn cậu.”

Dù có thế nào cũng không thể trốn tránh. Hít một hơi thật sâu, tôi thu hút can đảm lại :” Mình xin lỗi. Mình đã…”

“Tớ biết rồi. ”

Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt khó hiểu. Phi Phi liền mỉm cười giải thích:

“Ngay sau khi nhận được câu trả lời từ cậu, tớ đã quyết định đi tỏ tình với Vương Khải…”, ngưng lại một lúc, “… Tuy bị từ chối nhưng tớ đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi nên… không sao đâu.”

Tôi ngập ngừng nói ra lời xin lỗi không trọn vẹn.

“Đừng lo, tớ cũng đã nhận tình cảm của một người khác rồi. Anh ấy và tớ đã quen biết từ lâu. Lúc tớ yếu lòng nhất, anh ấy đều xuất hiện ở bên. Chiều hôm đó ảnh có thổ lộ với tớ nên… bản thân tớ cũng muốn thử.”

“Mừng cho cậu quá!”

Bất chợt, Phi Phi ôm chầm lấy tôi:” Cảm ơn cậu vì đã từ chối.”

Tôi xúc động không nói lên lời. Lòng cũng trở nên thật nhẹ nhõm.

– The end chap 4.

—————-

Đừng chần chừ quá lâu!

Bắt một người đợi quá dài là chính ta đang tự đánh mất

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 4"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com