Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full - Chương 577
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
- Tác giả: Bạch Nhược Hy
- Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 577: Yêu thương (52)
Sáng sớm.
Ánh mặt trời dịu nhẹ, không có tiếng ồn ào, gió ấm chậm rãi thổi qua mầm cỏ mảnh mai ngoài ban công.
Ngay cả khi rèm cửa được đóng lại vẫn có thể cảm nhận được độ sáng rực rỡ trong phòng.
An Chỉ Nguyệt thức dậy sau giấc ngủ dài.
Cơ thể cảm thấy nóng như thiêu đốt.
Cô ngước lên và nhìn thấy người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.
Ngũ quan tinh xảo, rung động lòng người.
Lông mày rậm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và khuôn mặt thanh tú khiến người ta muốn chạm vào.Điều khiến cô cảm thấy xấu hổ lúc này là hai người nằm trên giường mặt đối mặt, thân thể kề sát nhau.
Bất chợt cô nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua, khuôn mặt nóng bừng và ửng hồng vì xấu hổ.
Lúc này, bàn tay của Bộ Dực Thành vẫn đang đặt trên vòng eo trần trụi của cô, ôm chặt lấy cô, như thể cô sẽ bay đi trong khoảnh khắc tiếp theo.
Toàn thân cô đau nhức.
Đó là lần đầu tiên của cô và của anh nên kỹ năng còn kém khiến cô lăn lộn suốt cả đêm.
Vừa giận vừa thẹn.
Cô thậm chí không dám nhúc nhích nhưng vô tình đánh thức anh.
Dường như vẫn chưa đủ, sức khỏe của anh quá mạnh, cô không thề chống đỡ được.Đột nhiên, Bộ Dực Thành khẽ nhúc nhích, khiến An Chỉ Nguyệt sợ hãi dữ dội.
Bộ Dực Thành trở mình, ôm cô vào trong lòng, thân thể An Chỉ Nguyệt mềm mại như không xương, hai tay khẩn trương đẩy trước ngực anh.
Hai mắt căng thẳng mở to nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô còn không dám thở mạnh, vì sợ anh mở to mắt, cô không biết phải đối mặt như thế nào.
Thật xấu hổ. Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Tuy nhiên, ngay khi cô đang chăm chú nhìn, Bộ Dực Thành đột nhiên mở mắt ra, An Chỉ Nguyệt nhắm mắt ngay lập tức, dùng hết sức nhắm mắt lại.
Vì quá lo lắng, lông mày của cô ấy run lên.
Bộ Dực Thành mơ màng nhìn cô, vừa đáng yêu vừa thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể trở nên cứng ngắc khi bị anh ôm, cô khẽ run trong vòng tay anh.Bộ Dực Thành trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, anh ghé đầu, hôn lên trán cô, lông mày, mắt, mũi, cuối cùng là hôn lên môi.
Nhưng nụ hôn của anh nhẹ nhàng, mềm như nước.
An Chỉ Nguyệt lông mi khẽ run lên, rất căng thẳng.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô.
Một giọng nói khàn khàn từ tính truyền đến: “Chào buổi sáng, em vẫn còn ngủ sao?”
An Chỉ Nguyệt không dám mở mắt, cô nhào vào vòng tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu.”
Cơ thể của em vẫn còn đau sao?”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên.
Anh rất áy náy khi nghe cô kêu đau ngày hôm qua, nhưng mũi tên đã lên dây không thể không phóng, anh muốn dùng cũng không thể dừng lại.
An Chỉ Nguyệt lại gật đầu, hai má đỏ bừng và nóng hơn.
Bộ Dực Thành chân tình hôn lên má cô, khẽ nói nhỏ: “Anh xin lỗi, anh nên nhẹ nhàng hơn.”
Anh cũng là lần đầu tiên, có một số chuyện không dễ kiểm soát.”
Ồ.”
An Chỉ Nguyệt ngượng ngùng đáp.”
Đói bụng không? Anh dậy lấy đồ ăn cho em.”
“Ừm.”
Cô trả lời lại, chậm rãi xoay người thu mình trong chăn, không dám nhìn thân thể trần trụi của anh.
Bộ Dực Thành đứng dậy, tìm quần áo để mặc vào, lặng lẽ nhìn cô đáng yêu ngượng ngùng trên giường.Thứ cảm giác ngọt ngào đó khiến anh cảm giác lâng lâng như ở trên mây, bồng bềnh, hư ảo nhưng vẫn hiện hữu.”
Em dậy tắm rửa, thay quần áo đi.”
Bộ Dực Thành biết cô ngại ngùng, liền nhắc nhở cô mau đứng dậy tắm rửa, mặc quần áo vào.
Anh xoay người bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, An Chỉ Nguyệt lập tức vén chăn đứng dậy, tìm quần áo mặc vào.
Cô chạy vào phòng để tắm rửa.
Trong gương, cô nhìn thấy mình của bây giờ, khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua.
Đôi mắt đầy hạnh phúc xen lẫn sự e thẹn.
Dù đến một đất nước mới, một thành phố mới và một ngôi nhà mới, cô cũng không hề cảm thấy cô đơn, không có cảm giác xa lạ hay lo lắng.
Thực tế, đây là một ngôi nhà rất ấm áp mà Bộ Dực Thành đã dành cho cô.
Tắm rửa sạch sẽ và cột tóc lại.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Bộ Dực Thành đã mang đồ ăn lên.”
Đến ăn chút gì đi.”
Bộ Dực Thành đặt bữa sáng lên bàn và kéo ra hai chiếc ghế.
An Chỉ Nguyệt không dám nhìn vào mắt anh cô ngượng ngùng đi tới, nhìn bữa sáng trên bàn, “Là dì giúp việc nấu sao?”
“Ừ.”
“Thật ra, em có thể đi xuống ăn, không cần thiết phải mang lên phòng.”
“Không thành vấn đề.
Sau này em quen rồi, có thể ăn ở đâu cũng được.”
An Chỉ Nguyệt ngồi ở bên cạnh Bộ Dực Thành, cô cầm thìa lên, ăn cháo dinh dưỡng.
Cô ăn hai miếng liền ngẩng đầu lên nhìn Bộ Dực Thành, đúng lúc thấy anh đang nhìn cô chăm chú như thiêu đốt.
Tim cô đập thình thịch.
Cảm thấy da thịt toàn thân nóng ran, ngại ngùng tránh đi ánh mắt, cô lẩm bẩm nói: ”Sao anh không ăn?”
“Em ăn đi, anh đi tắm đã.”
Bộ Dực Thành nhẹ nhàng nói, đứng dậy, xoay người đi vào phòng tắm.
Vừa đi, An Chỉ Nguyệt thở dài một hơi, trong lòng căng thẳng.
Nhịp tim đập rất nhanh.
Cô đỏ mặt, nóng bừng cả người, không dám nhìn anh, nhưng cũng không nhịn được muốn nhìn trộm anh.
Có lẽ đây là cảm giác khi yêu.Cô cảm thấy gần như nghẹt thở, nhưng cô lại muốn tận hưởng sự ngột ngạt này thật nhiều.
An Chỉ Nguyệt ăn rất chậm, cô muốn đợi anh ra ngoài rồi cùng nhau ăn.
Bây giờ tâm trí cô chỉ toàn hình ảnh hoang dã của Bộ Dực Thành đêm qua.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng nhưng không thể không nghĩ tới.
Khi Bộ Dực Thành ra ngoài, cô lập tức cúi xuống tiếp tục ăn.
Bộ Dực Thành ngồi đối diện với cô, mang theo phần ăn của mình, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, mỉm cười, cầm thìa ăn. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, khiến cả hai vô cùng căng thẳng, trong không khí có cảm giác bị áp bức thiêu đốt.
Thật khiến người ta không thể bình tĩnh được.Sau khi ăn xong, An Chỉ Nguyệt đặt thìa xuống, cầm lấy khăn lau miệng, nói: “Anh Dực Thành, em hỏi anh một câu được không?”
Bộ Dực Thành tiếp tục ăn sáng.”
Có chuyện gì vậy?”
Anh nói khẽ.
An Chỉ Nguyệt ẩm ướt cổ họng, hơi căng thẳng: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Hành động ăn sáng của Bộ Dực Thành lập tức dừng lại, cầm thìa nhìn lên không trung, ánh mắt chìm xuống.
Cả người đơ ra bất động.
Tim anh đập nhanh vài nhịp.
Hô hấp rối loạn.
Câu hỏi của An Chỉ Nguyệt văng vẳng bên tai khiến anh rất căng thẳng, không ngờ An Chỉ Nguyệt lại hỏi như vậy.
Nhưng rõ ràng cô đã nhìn thấu trái tim anh.Anh đã từng phải lòng nhưng không dám thổ lộ.
Nhưng bây giờ đã là vợ chồng, anh cảm thấy không cần phải giấu diếm bất cứ chuyện gì.
Bộ Dực Thành đặt thìa xuống, ngước mắt lên nhìn cô: “Anh thích em từ lâu lắm rồi.
Anh không nhớ được là khi nào, mẫu giáo, tiểu học hay trung học cơ sở, đều đã quên mất rồi.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Ngọn Sóng Tình Yêu cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Bản dịch bởi nhóm Tsunami.
Donate khích lệ dịch giả: Link donate momo
Vui lòng reup nhớ ghi tên người dịch và link donate.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks