NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhận chỉ ban hôn - Chương 4

  1. Home
  2. Nhận chỉ ban hôn
  3. Chương 4
Prev
Next

Cháu gái mà Tống lão phu nhân nuôi dưỡng từ nhỏ ở Tống gia đã hối lộ nha hoàn, sai người đưa một bát canh giải nhiệt đến thư phòng của Tống Diên.

Nhưng hôm đó, vì bận chính sự, Tống Diên không trở về đúng giờ như thường lệ.

Bát canh đó lại bị Nhị Lang, khi ấy mới ba tuổi, vô tình uống phải khi đang tìm phụ thân ở thư phòng.

“Thân thể Nhị Lang, chính là bị tổn hại từ lúc đó.”

Dưới ánh nắng ấm áp tháng năm, thân thể ta lại cảm thấy lạnh buốt.

“Công công từ quan, những năm đó, hai nhà không qua lại, ngỡ rằng từ đó yên ổn vô sự.”

“Ai ngờ, Đại Lang lại xuất sắc vượt trội, mười lăm tuổi đoạt võ trạng nguyên, vừa dũng mãnh vừa mưu lược, lại nổi bật trong quân ngũ.”

“Nhị Lang tuy thân thể yếu nhược, nhưng tài hoa xuất chúng, thư họa đều tuyệt hảo, đến Thánh nhân cũng từng khen ngợi.

“Mà từ khi lão Thượng thư nhà họ Tống qua đời, những năm nay, tử đệ trong tộc nhà họ Tống đều kém cỏi, lòng người Tống gia lại bắt đầu dao động.”

Những chuyện sau đó, không khó đoán.

Kéo bè kéo phái không thành, bọn họ liền muốn hủy hoại.

Những lời đồn đại xấu xa về hai huynh đệ Tạ gia tại kinh thành, bắt nguồn từ đâu, vốn không cần đoán thêm.

Chẳng trách năm đó, công công lại quyết liệt cắt đứt quan hệ với Tống gia như vậy.

Nếu không bị tổn thương đến cực hạn, làm sao người có thể gánh lấy tiếng xấu mà đoạn tuyệt tình thân?

Trên đời này, sự tổn thương từ người thân, thường là sâu sắc và đau đớn nhất.

Họ có thể là cốt nhục tình thân, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, cũng có thể hóa thành kẻ thù không đội trời chung.

Nhân tính, vĩnh viễn không chịu nổi thử thách.

Dù bên ngoài đồn thổi ra sao, người Tạ gia chưa từng lên tiếng biện giải.

Đối với những tội danh vô căn cứ này, cách tốt nhất chính là phớt lờ.

Nói vài câu với Tần Dao, ta mang tâm trạng phức tạp quay về tiểu viện của mình.

“Người thì về, mà hồn còn ở ngoài á?”

Ta nghe tiếng nhìn qua.

Nhị Lang đang ngồi bên cửa sổ, dáng vẻ lười biếng, mắt không rời khỏi quyển sách trong tay.

Ánh nắng xiên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt chàng, làn da trắng gần như trong suốt.

Tựa hồ chỉ cần một thoáng, người sẽ tan biến vào hư không.

Trong lòng ta dâng lên một cơn phẫn nộ không thể diễn tả bằng lời.

Phụ thân ta cũng từng có mấy phòng thiếp thất.

Đích mẫu xuất thân từ danh gia vọng tộc, vốn luôn đoan trang rộng lượng.

Đối với những mưu toan giữa các thiếp thất, chỉ cần không vượt quá giới hạn, bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng những thủ đoạn tăm tối chốn hậu trạch thì muôn hình vạn trạng, chẳng bao giờ dứt.

Việc tranh đấu dẫn đến án mạng cũng chẳng phải chuyện hiếm thấy.

Thế nhưng, hài tử thì có tội tình gì?

Bệnh tình trên thân thể chàng ấy lại bắt nguồn từ những việc hồ đồ như thế.

Nhị Lang, chàng ấy thật sự vô tội biết bao.

Ta đứng lặng, không nhúc nhích.

Chàng ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt dài thăm thẳm thoáng chốc lạnh lẽo.

“Đào Nguyệt Nhi, ai bắt nạt nàng?”

Ta cố nén đi sự ẩm ướt nơi khóe mắt, cúi mi mắt, giọng nghẹn ngào:

“Không có.”

Chàng không nói gì, cũng không hỏi thêm.

Yên lặng một lát, chàng chỉ vào đĩa điểm tâm trên bàn:

“Mau ăn đi, để lâu sẽ không ngon nữa.”

Ta bước tới, ngồi xuống bên cạnh chàng.

Đĩa bánh quế hoa mà ngày thường ta yêu thích, hôm nay lại trở nên đắng chát khó nuốt.

“Khó ăn đến vậy sao?”

Chàng bỗng nhiên cất lời.

Trong giọng nói thoáng ý nghiến răng nghiến lợi, như muốn nói: Nàng cứ thử chê khó ăn xem.

Nhận thấy sự nguy hiểm, ta lập tức gật đầu lia lịa.

“Ngon lắm.”

Ta cúi đầu ăn từng miếng bánh, trong tầm mắt vẫn thoáng thấy nơi khóe môi Nhị Lang cong lên một nụ cười nhẹ.

6

Ba ngày sau khi thành thân, ta trở về nhà mẹ đẻ.

Tạ Đại Lang cùng Tần Dao quay về Tần gia.

Nhị Lang thân thể không tốt, ít khi ra ngoài.

Ta không đề cập đến việc muốn chàng đi cùng, chàng cũng chẳng hỏi.

Đào gia vốn chẳng có ai chào đón ta.

Chuyến đi này chỉ là theo lệ mà thôi. Ta dẫn theo nha hoàn quay về Đào gia.

Đúng như dự liệu, phụ thân không xuất hiện.

Đích mẫu hờ hững hỏi ta vài câu lấy lệ.

Tỷ tỷ Đào Trân Nhi ngồi bên cạnh bà, ánh mắt không ngừng quan sát ta.

Tiểu nương thấy ta, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, cất lời đầy hào hứng:

“Hầu phu nhân sắp tổ chức tiệc, sai người đến mời tỷ tỷ con qua phủ đó.”

“Ta đã nói mà, tỷ tỷ con dung mạo, tài hoa đều xuất chúng, chỉ tiếc không được sinh ra từ bụng phu nhân, nếu không thì…”

“Tiểu nương, ta không muốn nghe những lời này nữa. Tỷ tỷ thế nào, tương lai gả cho ai, đều chẳng liên quan gì đến ta.”

Ta gạt tay bà, lạnh lùng cắt ngang.

Những năm qua, ta đã nghe quá nhiều, quá đủ những lời như thế.

Nhưng ta cũng là con người.

Ta cũng biết buồn, cũng biết thất vọng.

Trước khi gặp tiểu nương, ta vẫn còn giữ chút hy vọng.

Rằng bà sẽ hỏi ta, có sống tốt không, Nhị Lang đối xử với ta thế nào?

Ta sẽ nói với bà rằng, Nhị Lang rất tốt, đối với ta rất tốt.

Chàng ấy không bao giờ đánh đập nha hoàn.

Trong viện của chàng, ngoài hai tiểu đồng thân cận, thì ngay cả một nha hoàn cũng không có.

Những lời đồn kia, đều là do kẻ xấu cố tình bôi nhọ danh tiếng của chàng.

Bề ngoài chàng có vẻ lạnh lùng, nhưng lúc nào cũng ép ta phải ăn uống đầy đủ.

Chàng biết ta thích đọc các sách về chí quái, không những không chê cười mà còn cho phép ta tùy ý ra vào thư phòng của chàng.

Còn thư phòng của Đào gia, ta thậm chí chẳng có tư cách bước vào.

Nhị Lang thật sự rất tốt.

Chàng còn sợ ta bị người khác ức hiếp.

Ngoài Tần Dao, chàng ấy là người thứ hai đối xử tốt với ta như vậy.

Tiểu nương thoáng sững lại, khóe miệng cứng đờ, nhìn ta như nhìn người xa lạ:

“Ngươi đúng là nha đầu không biết điều! Nếu tương lai tỷ tỷ ngươi gả vào Hầu phủ, chẳng phải ngươi cũng được thơm lây sao?”

“Còn cái tên Tạ Nhị Lang kia, thân không chức tước, lại là một kẻ bệnh tật, ai biết hắn còn sống được bao lâu…”

Ta giận đến đỏ mắt, lớn tiếng quát:

“Người im miệng!”

Đây là lần đầu tiên ta phản kháng bà.

Ta vốn luôn ngoan ngoãn nhẫn nhịn, bởi ta biết, sự phản kháng của ta chỉ đổi lấy sự trách mắng nặng nề hơn.

Nhưng khi bà nhắc đến Nhị Lang, cơn giận bất chợt bùng lên trong lòng, làm ngực ta nghẹn đau.

Bản năng khiến ta phải ngăn bà lại.

Tiểu nương ngạc nhiên nhìn ta, sau đó vỗ ngực, đảo mắt nhìn quanh, thấy không làm kinh động đến ai mới tức tối nhào lên, định véo tay ta.

“Ngươi đúng là đứa ch*ết tiệt! Giờ cánh cứng rồi phải không? Ngươi hét lớn tiếng như vậy để làm gì?”

“Làm muội muội, chẳng lẽ ngươi không thể mong tỷ tỷ mình được tốt sao?”

“Ta biết mà, từ nhỏ bụng dạ ngươi đã hẹp hòi, tâm địa xấu xa, nhìn thấy tỷ tỷ tốt hơn ngươi liền không chịu nổi. Sao ngươi có thể ác độc như vậy…”

Ta hận, hận bản thân mình vô dụng.

Ta không thông minh như Tần Dao, cũng chẳng có miệng lưỡi sắc bén để đối đáp.

Ta chỉ biết đẩy bà ra, cố nén đi những giọt nước mắt trực trào, để bản thân không trông quá yếu ớt dễ bị ức hiếp.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 4"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com