Nhận chỉ ban hôn - Chương 5
“Ta không muốn nghe người nói xấu Nhị Lang. Nhị Lang là phu quân của ta, phu thê vốn là một thể. Chàng không tốt, tức là ta không tốt.”
“Tiểu nương, từ nay về sau, ta sẽ không quay lại đây nữa, cũng không muốn gặp lại người.”
Ta đã từng khao khát bà quan tâm đến ta, dù chỉ một chút thôi.
Nhưng giờ đây, ta đã có người thật lòng yêu thương mình rồi.
Chuyện đã không thể cưỡng cầu.
Duyên phận đến đây là hết.
Dưới ánh mắt kinh ngạc lẫn phẫn nộ của tiểu nương, ta kiên quyết xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc xoay bước, ta thoáng thấy một bóng dáng cao lớn không xa.
Là Tạ Nhị Lang, dáng người thẳng tắp như ngọc.
Ta chẳng biết chàng ấy đã đến từ lúc nào…
7
Từ Đào gia trở ra, ta cảm giác có ánh mắt luôn dõi theo mình, khiến lòng không yên, bất giác đưa tay sờ lên má.
“Trên mặt ta có gì sao?”
Chàng khẽ cười một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt:
“Không bị ức hiếp, cũng coi như không ngốc lắm.”
Ta buồn bã khoanh tay ôm lấy mình.
“Có phải ta quá vô dụng không?”
“Sao ai cũng không thích ta?”
“Chẳng lẽ ta tệ hại đến vậy sao?”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu ta, dịu dàng đến khó tin.
Giọng nói trầm thấp mà ấm áp, tựa như gió xuân, khiến người ta mê mẩn.
“Sao có thể chứ, là bọn họ có mắt không tròng.”
“Dẫu không ai thích nàng, nàng cũng phải biết yêu quý chính mình.”
“Huống hồ, nương tử của ta, vừa thiện lương lại vừa đáng yêu, làm gì có chuyện không ai thích nàng?”
“Rồi sẽ có người thích nàng mà.”
So với vị tỷ tỷ rực rỡ như ánh mặt trời, ta luôn thấy mình quá đỗi tầm thường.
Yếu đuối, cứng nhắc.
Phụ mẫu, huynh trưởng, đều xem ta như người vô hình.
Ngay cả tiểu nương sinh ra ta, cũng chẳng thương ta.
Khi ta thực sự nhận ra rằng, không ai thích mình, ta đã từng nghĩ bầu trời của mình sụp đổ.
Nhưng giờ đây, có người nói với ta, là vì bọn họ mù quáng mà không nhận ra.
Ta vẫn có thể yêu quý chính mình.
Và rồi, sẽ có người yêu quý ta.
Hốc mắt ta nóng lên, ta ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của chàng.
Mọi ấm ức trong lòng, bỗng chốc được xoa dịu.
Ta cong khóe môi, khẽ nở nụ cười.
“Khụ khụ.”
Đột nhiên, sắc mặt Nhị Lang tái nhợt, chàng nắm chặt tay, cúi đầu ho khan.
“Lang quân!”
Ta vội vàng đỡ lấy cánh tay chàng.
“Không sao, đừng sợ.”
Chàng dần ngừng ho, hơi thở cũng ổn định lại.
Ta tự trách, giọng mang theo chút lo lắng:
“Thân thể không tốt, đừng nên ra ngoài làm gì.”
“Gả cho một kẻ ốm yếu như ta, nàng đã tủi thân rồi. Nếu sau này ta…”
Ta vội vàng đưa tay bịt miệng chàng lại, sợ rằng chàng sẽ nói ra điều gì không lành.
“Không đâu, chàng sẽ sống thọ trăm tuổi.”
Mặt ta nóng bừng, vội bổ sung:
“Ta chẳng thấy tủi thân chút nào.”
Chàng kéo tay ta, khóe môi cong lên, nụ cười đầy vẻ trêu chọc:
“Có phải nàng nghĩ nhiều quá rồi không?”
“Ý ta là, sau này nếu ta bắt nạt nàng, thì nàng đừng có khóc đấy.”
Có lẽ mấy ngày nay bị Tần Dao ảnh hưởng, ta lại nghe thấy từ lời nói của chàng một tầng ý tứ mập mờ nào đó.
Cơn giận bốc lên, ta hậm hực quay đầu đi, không dám nhìn chàng thêm nữa.
8
Điểm lợi lớn nhất của việc kết thân với một khuê mật và cùng gả cho hai huynh đệ, chính là chúng ta có thể thường xuyên ở bên nhau.
Tần Dao thêu thùa rất khéo, còn nữ công của ta thì vô cùng xoàng xĩnh.
Nàng may áo cho Đại Lang, còn ta, đến một chiếc túi thơm cũng không đủ tự tin đem ra khoe.
Lúc chúng ta chuyện trò, có tiểu đồng mang trà và điểm tâm lên.
Tần Dao nhìn mấy món điểm tâm, cảm thán:
“Nhị Lang nhìn có vẻ lạnh lùng, không ngờ lại dịu dàng, chu đáo với muội đến thế.”
“Nào giống người nhà ta, y như khúc gỗ, chẳng biết chút phong tình gì cả!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Ta chỉ biết cười khổ.
Người tinh ý đều nhận ra, dù lúc nào Đại Lang cũng mang vẻ nghiêm nghị, như một gia chủ lớn đầy quyền uy.
Nhưng khi đối mặt với Tần Dao, sự cứng rắn quanh người hắn liền tan biến, chỉ còn lại sự cưng chiều và bao dung vô hạn.
Ba ngày sau khi thành thân, hắn đã đặc biệt đứng ra chống lưng cho Tần Dao, buộc kế mẫu nàng phải trả lại tất cả di vật của thân mẫu mà bà ta chiếm giữ suốt nhiều năm.
Tần Dao từng chịu không ít khổ sở dưới tay kế mẫu.
Nếu không nhờ nàng thông minh lanh lợi, chỉ sợ đã bị bà ta ăn đến không còn một mẩu xương.
Đại Lang ít nói, nhưng làm việc luôn rất chu toàn.
Từ sau hôm Tống gia phái người đến gây sự, mỗi lần chúng ta ra ngoài, hắn đều phái người theo sát bảo vệ, không rời nửa bước.
Đôi khi chúng ta tình cờ thấy người của Tống gia từ xa, nhưng bọn họ chẳng thể lại gần chúng ta.
Nhưng không biết Đào Trân Nhi uống nhầm thứ thuốc gì, lại chủ động đến Tạ phủ.
Ta không nghĩ mối quan hệ giữa mình và nàng ta là loại tình tỷ muội cần qua lại thân thiết.
Khi còn sống dưới một mái nhà, nàng ta chưa bao giờ thèm để ý đến ta.
Ngày hôm đó, theo lời của tiểu nương, nàng ta và Hầu phủ cũng sắp thành thân.
Rốt cuộc nàng ta đã đạt được điều mong muốn, sắp được gả cao vào cửa Hầu phủ, lẽ ra phải càng khinh thường ta mới đúng.
Khi ta đi đến tiền sảnh, tình cờ lướt qua nàng ta.
Nàng ta không dừng lại, chỉ mỉm cười với ta một nụ cười đầy ẩn ý.
Trong lòng ta bất giác lạnh đi một chút, cảm giác như có điều chẳng lành.
Không vì điều gì khác, chỉ là ta quá quen thuộc với nụ cười của nàng ta.
Thuở nhỏ, khi cướp đi chiếc ngọc hoàn ta yêu quý, nàng ta cũng nở nụ cười này.
Vì dị ứng với lông mèo, nàng ta đã cố ý thả con mèo hoa ta yêu thích đi mất.
Ta không thích chơi đàn, chỉ thích thổi sáo, từng được phu tử khen ngợi. Nàng ta liền lén bẻ gãy cây sáo của ta.
Ở Đào gia, mọi người đều nuông chiều nàng ta.
Chỉ cần là thứ nàng ta muốn, đều sẽ đạt được.
“Muội muội, ngươi không xứng với Nhị Lang Quân.”
Giọng nàng ta hạ thấp, đầy vẻ mỉa mai.
Nhị Lang Quân?
Tại sao nàng ta lại gọi Nhị Lang một cách thân mật như vậy?
Ta lập tức nắm lấy tay nàng ta, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào nàng ta.
Chỉ thấy quầng thâm dưới mắt nàng ta, dù trang điểm kỹ càng cũng không giấu được.
Trong đáy mắt nàng ta, hiện rõ sự bất cam và căm hận.
Chỉ trong một khoảnh khắc, ta đã hiểu ra tất cả.
Người khiến nàng ta mất kiểm soát như vậy, hẳn phải liên quan đến việc hôn sự với Hầu phủ có biến cố.
“Ta không xứng, vậy ai mới xứng?”
“Ngươi sao?”
Ta nhìn nàng ta, lắc đầu, quả quyết nói:
“Nhị Lang không để mắt đến loại người như ngươi đâu.”
“Huống hồ, trước đây ngươi đã từng có cơ hội gả cho Nhị Lang, nhưng chính ngươi không muốn.”
“Giờ đây ngươi gặp lại Nhị Lang, mới nhận ra chàng ấy tốt thế nào, đúng không?”
“Cũng phải, dáng dấp Nhị Lang tuấn tú, thông minh lại dịu dàng, chỉ cần không mù, thì ai cũng thấy được điểm tốt của chàng.”