Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than - Chương 117
Sự xa cách cúa bọn họ đã khiến lòng cô phai nhạt.
Huống chi còn có thế có hai người: Trình Bâc Thiên và La Liên.
Bên ngoài không ngừng có bạn bè người quen tiến vào, mỗi người đẽu khen hôm nay cô rất đẹp, chúc cõ hạnh phúc.
Đương nhiên cô cũng nhận ra có không ít người chỉ nói qua loa ngoài miệng như vậy thôi, về phần trong lòng họ nghĩ như thế nào, chi cần nhìn ánh mât khinh bí hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ là biết, cồ đều không quan tâm.
Cuối cùng cũng chờ đến lúc hôn lễ được cử hành,
Lúc cùng đi xuống với Diệp Bội, đằng sau là một cập kim đồng ngọc nữ đáng yêu nâng tà váy, đi ra ngoài, đi với trước mặt cha Mạch.
Trước nay cha Mạch không mặc vest, nhưng hôm nay lại mặc.
Áo sơ mi màu trâng, áo vest phảng phiu màu đen, tóc tai cũng chải chuốt tỉ mỉ khiến cho ông có thêm vẻ đẹp trai tráng niên.
Chỉ là, nụ cười hiên hoa nơi đáy măt ẩn chưa vệt đỏ.
Hôm nay, con gái của ông kết hôn rồi.
Tâm trạng cúa ông vừa vui vẻ nhưng cũng phức tạp buồn bã.
Ai cũng nói con gái là tình đâu kiếp trước cúa cha, từ này vẽ sau, ‘tình đâu* cúa ông phái làm vợ cúa người đàn ông khác rồi.
Cái tám trạng này, chi có người cha yêu con gái mới có thế hiếu rõ.
Tiếng nhạc vang lên…
Mạch Tiểu Miên duổi tay, khoác tay của cha mình, mỉm cười: ‘Cha, chúng ta đi thôi.’
Cha Mạch gật đầu, dắt Mạch Tiểu Miên bước lên thảm đỏ.
ở cuối thảm đỏ, Kiểu Sở Thiên đang đứng đây.
Anh mặc một bộ lề phục màu đen, ở trong túi có cài một bông hoa hồng chúc phúc, dáng người cao ngất, vô cùng tuân tú.
Mạch Tiếu Miên kéo tay cha minh, đạp lẽn giày cao gót, chậm rãi bước đến với Kiêu Sở Thiên…
Ánh đèn ílash không ngừng sáng lẻn từ bốn phía…
Rất nhiêu người đều bị Mạch Tiếu Miên hút hôn!
Lúc này, tâm trạng nặng nề nhất chính là cha Mạch.
Mồi lần bước đến gân Kiêu Sở Thiên, ông đêu có cẩm giác như cục cưng của minh bị người ta băt nạt, vl vậy ông bưởc đi rất châm.
Nhưng, dù có đi chậm bao nhiêu thì cuối cùng cũng đến đích.
Đi đến trước mặt Kiểu Sở Thiên, ông thoáng run rấy, đưa tay cúa Mạch Tiểu Miên ra: “Sau này, con gái ta nhờ con chăm sóc…”
Dứt lời, thậm chí ông còn hơi nghẹn ngào.
Mạch Tiếu Miên thây cha mình như vậy, tâm trạng cúa cô cũng phức tạp, gióng như cá đời của cô đã rời xa cha mình vậy.
’Con biết rồi ạ.”
Kiều Sớ Thiên trá lởi, càm bàn tay được bọc trong bao tay lụa trâng cúa Mạch Tiếu Miên.
Cho dù cỏ cách một cái bao tay lụa trâng, Mạch Tiếu Miên vân có thế cám nhận được bàn tay khô ráo dịu dàng của anh, đột nhiên có một câm giác an tâm, cám giác như đã có nơi cho cô dựa vào.
Đưong nhiên cô cũng biết râng tất cá cũng chi là biếu hiện giá dôi mà thôi.
Lúc hai người cùng nâm lây tay nhau, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, có thế là chân thành, cỏ thế là lừa dõi.
Mẹ Mạch nhìn con gái mình, xinh đẹp nâm tay đi bên bên cạnh Kiểu Sở Thiên tuân tú, nhiêu năm lâng lo và chua xót cũng vào thời khâc này, hóa thành nước mắt, vỡ đê trào ra.
‘Chú rế, cho dù là nghèo khó hay bệnh tật, cậu có đòng ý mãi mãi bâu bạn bên cạnh cô ấy không?*
Người dản chương trình hói Kiếu Sớ Thiên.
Kiểu Sở Thiên thoáng liếc nhln Mạch Tiểu Miên, trầm giọng nói: ‘Tôi đồng ý.*
Cho dù biết rỗ câu này trái với lưong tâm của anh nhưng Mạch Tiểu Miên nghe xong, trái tim vẫn khẽ loạn nhịp.
‘Cô dâu, cho dù là nghèo khó hay bệnh tật, cô có đông ý mãi mãi bâu bạn bên cạnh anh ây không?-
Người dân chương trình lại hỏi Mạch Tiếu Miên.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks