Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán (Truyện Full Tác Giả: Lâm Quán) - Chương 1289
“….” Lâm Quán Quán chú ý tới ánh mắt
anh, nghĩ đến giờ phút này trên cổ mình có đấu, theo bản năng kéo cổ áo, cô thấy sắc mặt anh khó coi, trong lòng trầm xuống, đang muốn giải thích, lại bị Tiêu Lăng Dạ ôm chặt lấy.
“Tiêu Lăng Dạ.”
“Không có việc gì!”
Anh đè nén hô hấp, nỗ lực làm tiếng nói nhu hòa một ít: “Anh làm thịt hỗn đản kia!”
“….” Quả nhiên hiểu lầm.
Lâm Quán Quán há mồm muốn giải thích: “Em…..”
“Cái gì cũng đừng nói, anh đều hiểu!”
“….” Vẻ mặt Lâm Quán Quán hoang
mang.
Anh hiểu?
Anh không hiểu nha! Cô đang muốn nói với anh rõ ràng, trong sân lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng cảnh báo “Ô lạp ô lạp”.
Lâm Quán Quán quay đầu liền nhìn thấy bảo vệ vừa rồi bị Tiêu Lăng Dạ gạt ngã trên mặt đất ấn vang lên cảnh báo trên cửa.
“Ồ lạp ô lạp—” Cảnh báo vang lên.
Ngay sau đó chính là một trận tiếng bước chân dồn dập.
Lâm Quán Quán quay đầu liền nhìn thấy người hầu biệt thự thế nhưng tất cả đều vọt lại đây.
“…” Lâm Quán Quán tức khắc khẩn
trương nắm chặt cánh tay Tiêu Lăng Dạ, cô nôn nóng nói: “Tiêu Lăng Dạ, người hầu ở đây đều biết rõ, chúng ta chạy mau!”
“Đừng sợ.”
Tiếng nói Tiêu Lăng Dạ trầm thấp trầm ổn, mang theo lực lượng làm người an tâm.
Lâm Quán Quán nghe xong quả nhiên thả lỏng xuống.
Đám người hầu vây quanh hai người.
“Hồng Vũ….” Hồng Vũ cúi đầu, nhỏ giọng
nói: “Quán Quán, thiếu gia phân phó, không thể để cậu rời đi.
Tiêu Lăng Dạ lợi hại, cũng chỉ có một người, câu nói kia nói như thế nào, song quyền khó địch bốn tay, chúng ta người nhiều như vậy, bằng không cậu tự tới đây đi? Chỉ cần cậu trở về, mình sẽ không làm khó tổng giám đốc Tiêu, cậu cảm thấy thế nào?”
“…” Lâm Quán Quán đã trấn định xuống.
Trở về là không có khả năng.
Nếu Tiêu Lăng Dạ có thể tìm tới nơi này, tất nhiên đã an bài bước tiếp theo, hiện tại điều cô phải làm chính là tin tưởng anh! Lâm Quán Quán giật nhẹ tay áo anh.
“Tiêu Lăng Dạ, em ở chỗ này mấy ngày nay, đều là Hồng Vũ chăm sóc em, tuy rằng Long Ngự Thiên không phải thứ tốt nhưng Hồng Vũ là bạn em, anh đừng thương tổn cô ấy.”
Tiêu Lăng Dạ chuyển mắt xem cô.
Ánh mắt anh không thể khống chế dừng ở vệt đỏ loang lổ trên cổ cô, ánh mắt thâm thúy tựa hồ có ám lưu dũng động.
Anh gian nan dời ánh mắt, tiếng nói ám ách.
“Ân! Anh biết!”
“Quán Quán, cậu đang nói cái gì vậy.”
Hồng Vũ khó hiểu: “Người ở đây nhiều, cậu hẳn là bảo Tiêu Lăng Dạ cẩn thận mới đúng vậy, mình nói cho cậu biết cậu đừng xem thường những người ở biệt thự này, bọn họ đều rất lợi hại.”
Nói, cô lại khuyên bảo Tiêu Lăng Dạ: “Tiêu Lăng Dạ, anh vẫn nên chạy nhanh đi thôi, cảnh báo trên cửa lớn nhà của chúng ta sẽ trực tiếp báo tới điện thoại của thiếu gái, lúc này thiếu gia khẳng định đã thu được tin tức, đang chuẩn bị trở về rồi. Chờ thiếu gia trở về, sự tình khẳng định sẽ càng phiền toái.”
Anh ta trở về..Vậy không thể tốt hơn!
“….” Hồng Vũ cảm thấy đầu tóc sắp trắng
rồi.
Sao người này cứng đầu như vậy chứ, không nghe khuyên bảo gì hết.
Thật là.
“Hồng Vũ tiểu thư, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”
“Trước đem Quán Quán tiểu thư mang về.”
Hồng Vũ nói: “Tận lực đừng đả thương người.”
“Vâng!”
Đám người hầu rút nhỏ vòng vây.
Tiêu Lăng Dạ lại căn bản không có ý rời khỏi.
“Tiêu Lăng Dạ….”
“Đừng sợ!”
Em không sợ.
Tiêu Lăng Dạ vỗ vỗ tay cô, lúc đám người hầu tới gần chuẩn bị ra tay, ngoài cửa lớn hàng rào sắt lại truyền đến từng trận tiếng bước chân dồn dập.
“Anh!”
Là Tiêu Diễn mang theo các nhân viên an ninh Cẩm Cung chạy tới, nhìn thấy Lâm Quán Quán bên người Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Diễn khoa trương thở phào nhẹ nhõm, anh đi nhanh tới: “Trời ạ! Tiểu Quán Quán, chị có biết mấy ngày nay em với anh trai lo lắng cho chị thế nào không, vì chị mà mẩy nay anh trai chưa hề ngủ được một giấc an ổn.”
Tiếp xúc đến ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Diễn vội vàng nói sang chuyện khác, anh ôm lấy Lâm Quán Quán, kích động nói: “Mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng cũng tìm được chị rồi. Long Ngự Thiên tên tiểu bạch kiểm không biết xấu hổ, lạl âm hiểm như vậy, cho chị ở cẩm Cung. Sát! Trách không được em với anh muốn lật cái Vân Thành lên cũng không tìm thấy chị, ai có thể nghĩ đến anh ta sẽ giấu chị ở dưới mí mắt chúng ta chứ. Tên tiểu bạch kiểm này quá xảo trá!”
Xảo trá là thật sự.
Nhưng là….Tiểu bạch kiểm?
Mặc kệ thế nào.