Phàm Nhân Quyết - Chương 21 Sơn hùng đấu với thuỷ phỉ
Chương 21: Sơn hùng đấu với thuỷ phỉ
Đây cũng không phải là chuyện tốt gì, nó có nghĩa là có thể có rất nhiều cao thủ khắp nơi đang tìm kiếm hắn. Không ngờ hắn can thận như thế, thậm chí không tiếc mất tướng quay đầu đỉ đường nhỏ, sau đó vòng qua phía bắc, thế mà vẫn bị tìm ra nhanh như thế. Trong hàng ngũ địch thủ có cao nhân mà!
Bên kia có rất nhiều người, mặc dù thực lực của mỗi cá nhân không bằng Cửu Hùng, nhưng 50 võ giả hạng hai và hạng ba tấn công cùng lúc vẫn gây ra rất nhiều rắc rối cho Thất Hùng. Ngoài ra, điều khiến Giang Phàm ngạc nhiên là dường như những người này biết một ít chiến thuật tấn công chung, hình thành một sự kiềm chế mạnh mẽ đối với Thất Hùng.
Trên thực tế, hầu hết khi đối mặt với kẻ thù trên chiến trường, trong chớp mắt có thể phân ra thắng bại, nhưng trong một số trường hợp, đôi khỉ sự bế tắc cũng xảy ra.
Cũng may lúc đầu đối phương khỉnh địch, có mấy người đã bị giết, nếu không tình thế sẽ càng kém lạc quan hơn.
Tuy nhiên, Giang Phàm cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện tuy Thất Hùng này chân chất nhưng cũng biết cách phối hợp với nhau,
có lẽ vì đã ở bên nhau nhiều năm nên có sự ăn ý với nhau.
“Lát nữa… nếu tình hình không ổn, Tiểu An, ngươi hộ tống bọn họ… đi.”
Hùng Đại cũng không lấy ra bất kỳ binh khí nào, nhưng Giang Phàm biết nắm đấm sắt kia chính là vũ khí lợi hại nhất của hắn ta. Không biết nó mạnh đến mức nào nhưng tảng đá nặng hàng trăm cân cũng không thể nào ngăn cản được.
Điều khiến hắn lo lắng chính là hai tên bất thường âm dương quái khí kia.
Nhưng sự sắp xếp của Hùng Đại lại khiến Giang Phàm hơi cảm động. Bỉnh hung chiến nguy, Hùng Đại không hề nghĩ đến bản thân mình mà lại nghĩ đến hắn và Bạch Tiểu Thúy. Người như vậy mà lại đi làm một tên thổ phỉ ư? Giang Phàm cảm thấy hơi khó tin.
Đôi mắt đào hoa của Đinh Thiếu An sáng lên: “Lão đại, đừng nâng cao chí khí của kẻ khác, chúng ta sẽ không thua.”
Bất chợt Hùng Thất giận dữ gầm lên, có năm người vây quanh hắn ta, những người này cầm trong tay vũ khí kỳ dị, dây xích dài có ba móng vuốt bằng thép. Loại vũ khí mềm dài này mềm mại như rắn trong tay bọn chúng, Hùng
Thất vô tình bị móng thép móc vào vai, tuy giãy giụa muốn thoát ra nhưng một khối thịt lớn đã bị xé ra.
Cũng may Hùng Bát ném ra một cây kích sắt kịp thời giải vây, nhưng cũng vì điều này mà Hùng Bát cũng bị mất vũ khí tay trái, tay chân hơi luống cuống.
“Móng vuốt thép này…” Giang Phàm nghiêm túc nhìn nó rồi nói: “Hình như dùng để câu thuyền trên sông.”
“Chắc chắn bọn chúng là giang phỉ.” Đỉnh Thiếu An lạnh lùng nói: “Chắc chắn là thủ hạ của con rùa Trần lão. Kẻ thù của ngươi chính là thủ lĩnh thuỷ phỉ số một trên sông Thương Lan kia. Sao không nói sớm hả? Ta thật sự không nên nhận mối làm ăn này!”
“Hối hận à?”
“Có ích gì ư?” Đỉnh Thiếu An oán hận nói: “Trần lão là một kẻ nham hiểm độc ác, rất hay ghi thù. Sau ngày hôm nay, cho dù chúng ta có buông tay thì lão ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng, tất nhiên hai bên sẽ không đội trời chung.”
“Không ngờ mấy tên cao to thô kệch các ngươi đánh cũng được lắm, nhưng chúng ta dừng ở đây thôi, muội muội ta không có thời
gian chơi với các ngươi nữa.”
Nữ tử lưỡi dài đột nhiên giơ tay lên, một dải lụa trắng như một con rắn độc hướng về phía Hùng Cửu, người yếu nhất trong số họ.
“Đừng hòng!” Đinh Thiếu An hét lớn một tiếng, phi đao phóng ra, đánh vào đầu trước của dải lụa trắng kia, phát ra một tiếng giòn vang, hiển nhiên có thứ gì đó bằng sắt buộc vào đầu dải lụa.
Dải lụa trắng lệch khỏi quỹ đạo, quấn quanh một cây thông to, nhưng nó lại vươn lên, đập về phía Đỉnh Thiếu An.
Nhân vật chính của đối phương ra tay, nhưng Đỉnh Thiếu An không hề sợ hãi mà nghênh đón trực diện, thân pháp của hắn ta cực nhanh, trong mắt Giang Phàm, giống như đang dịch chuyển tức thời, chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã đến trước mặt nữ tử kia. Thanh đoản đao dài hẹp mang theo ánh sáng lạnh lẽo quét qua cổ họng đối phương.
Đối phương sử dụng bỉnh khí dài, hắn ta lựa chọn cận chiến để hạn chế việc đối thủ phát huy tác dụng.
Nhưng nữ tử kìa không hề đơn giản, không biết từ lúc nào một chiếc mũi khoan sắt thon dài hơn một thước đã xuất hiện trong tay trái
của ả ta, đúng lúc chạm vào thanh đoản đao của Đỉnh Thiếu An.
Cùng lúc đó, tay phải của ả lưỡi dài giật giật, dải lụa trắng quay đầu lại và đâm vào sau tim của Đinh Thiếu An.
“Soạt!” Đinh Thiếu An tách hai tay ra, thanh đoản đao kia lại tách làm hai, đoản đao trong tay trái không thèm nhìn đã đâm trúng vật tập kích phía sau, đoản đao trong tay phải của tạo ra một vòng quay đẹp mắt và đâm vào tim của đối thủ.
Động tác của hai người mau lẹ, nhanh như chớp, trong nháy mắt đã trao đổi hơn mười chiêu, sau đó lại tách ra, nữ tử có vẻ hơi kỉnh ngạc.
“Ưây, tên mặt trắng, đao pháp cũng không tồi nhỉ.”
Đinh Thiếu An xoay song đao trong tay: “Tiểu muội, ngươi cũng không tệ, hay là để ta dạy thêm cho ngươi mấy chiêu nhé?”
Nữ tử kia lại cười khanh khách: “Tên mặt trắng, nhìn cũng tuấn tú đấy, chi bằng đi theo muội muội, chứ lăn lộn với đám cẩu hùng kia có gì vui chứ.”
Đinh Thiếu An nói: “Ta cũng thích tiểu mỹ
nhân, đáng tiếc ta cũng giống tứ đệ, không thích gái điếm.”
Vừa nói, cơ thể hắn ta như đang chuyển động, lại tiến về phía trước, hai người bắt đầu đánh nhau lần thứ hai, lần này hai người đã hiểu rõ nhau hơn, động tác càng hung hiểm và tàn nhẫn hơn.
Hùng đĐạỉ nhìn thấy hai người kia ẩu đả, trong mắt như có ý nhúng tay vào, cười lớn nói: “Ngươi, ngươi cũng đừng… rảnh rỗi.”
Vừa thở mạnh ra hai tiếng đã đấm ra một quyền.
Nam tử tùy ý xuất chưởng chống lại nắm đấm của Hùng Đại, đáng tiếc là gã ta đã đánh giá thấp sức mạnh của đối thủ, giây tiếp theo, gã ta thay đổi sắc mặt, cánh tay phải run rẩy, toàn thân bị nắm đấm của Hùng Đại đánh bay ngược ra sau hơn mười thước, bả vai run run mấy cái mới xem như tan hết lực nắm đấm.
“Mẹ kiếp, khí lực lớn lắm!” Lúc này nam tử nhìn Hùng Đại, không dám khinh thường hắn ta nữa.
Hùng Đại không thèm nói lời vô nghĩa, lạỉ nện thêm một quyền sấm sét nữa.
Nam tử không dám chống đỡ mạnh mẽ,
lần này hắn ta chắp hai tay lại và đè nắm đấm của Hùng Đại từ trên xuống dưới, rồi nhảy lên không trung hơn ba trượng, xoay người giữa không trung, trong tay áo lại bay ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo về phía Hùng Đại.
Hai tay Hùng Đại vắt ngang, vòng bao cổ tay bằng sắt đen rộng bằng lòng bàn tay đã chặn ánh sáng lạnh lẽo lại, phát ra âm thanh giòn giã.
Ngay sau đó, nam tử kia từ trên trời lao xuống như một con chim lớn, dùng hai mũi khoan sắt mỏng trong tay đâm thẳng vào hai mắt Hùng Đại.
Lúc này, cả hai bên đều đã ra tay.
Trong lòng Giang Phàm khẽ run lên, kéo Bạch Tiểu Thúy lui về đằng trước một tảng đá. Mặc dù Cửu Hùng bảo về họ theo hình bán cung để ngăn chặn đối phương lao về phía hai người, nhưng nếu lúc này có người ra tay phá tan tuyến phòng ngự, hắn và Bạch Tiểu Thúy sẽ rất dễ gặp nguy hiểm. Làm như vậy, ít nhất cam đoan sau lưng sẽ không có ai có thể đánh lén được nữa.
Không phải bọn họ không có bỉnh khí trong tay, nhưng Lân cướp bóc trước, Hùng Đại chỉ dùng con dao nhỏ uy hiếp họ, đối với họ mà nói, thứ này không có nhiều tác dụng, chỉ có thể
dùng để hù doạ người khác, nhưng mà có còn hơn không.
“Quả hồ lô của ngươi vẫn còn dùng được không?”
Bạch Tiều Thúy nhìn chằm chằm quả hồ lô trên eo của Giang Phàm, hỏi.
Giang Phàm lắc đầu: “Cái hồ lô kia chỉ dùng được một lần”
Bạch Tiểu Thúy không nói thêm nữa, thuận tay nắm lấy chuôi dao.
Hơn 50 người vây công 9 người, đối thủ đông hơn, phần lớn đều là cao thủ, nhưng Cửu Hùng cũng rất tài giỏi, chiến đấu rất kịch liệt.
Mọi người dều biết rằng quyết định cuối cùng là cuộc chiến giữa hắc nam bạch nữ và Hùng đại với Đinh Thiếu An. Hắc nam bạch nữ dùng móc sắt kết hợp với hai dải lụa trắng dài, nước cờ rất quỷ dị.
Tuy nhiên, hai nắm đấm của Hùng Đại cũng cứng như thép, uy lực cực lớn, tuy không quen lắm với nước cờ ẻo lả của nam tử kìa, nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.
Mà trận chiến giữa Đinh Thiếu An và nữ tử kia lại hoàn toàn lấy tàn nhẫn đấu với tàn nhẫn, sắc bén đấu với sắc bén, cuộc cận chiến hung
hiểm dị thườnq.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks