Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Chương 418 Không hối hận
Chương 418: Không hối hận
“Ầm ầm… bạc…”
“Răng rắc!”
Bóng trắng bay vút vào đại sảnh nhanh như chớp, chỉ nghe thấy tiếng quyền cước va chạm, kế đến là tiếng nứt xương vang lên.
Ngay sau đó, những thành viên gia tộc Đệ Ngũ nhắm vào Lý Định Quổc bị hất văng ra ngoài.
Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của Mạc Trung Đường và Đệ Ngũ Vũ đang giao chiến, hai người lập tức tung một chưởng, rồi lùi lại mấy bước.
Nhìn kỹ lại, đó là một cô gái xinh đẹp chim sa cá lặn, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy.
Là Triệu Như Mộng!
“Ông nội, ông cụ, hai người không cần lo lắng, chỉ cần có con ở đây, không ai có thể đụng vào một sợi tóc của hai người.”
Khi nói chuyện Triệu Như Mộng nhìn quanh đám người gia tộc Đệ Ngũ, sát khí hiện lên trong mắt.
Sát khí khiếp người!
Con ngươi của Đệ Ngũ Vũ bỗng co rút lại.
Lão ta không ngờ một cô gái trẻ tuổi thế mà lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, dù sao lão ta chỉ
dẫn theo cao thủ hạng nhất trong nhà, người có thực lực thấp nhất cũng đã đột phá cảnh giới Võ Thánh!
Kết quả, chỉ trong vài hơi thở, mấy người vây quanh tấn công đã bị Triệu Như Mộng giải quyết.
Cảnh giới Thiên Nhân sao?
Dần dần, Đệ Ngũ Vũ nheo mắt lại.
“Cô là con nhóc nào, dám chống đối gia tộc Đệ Ngũ chúng ta, chán sống rồi à?”
Đệ Ngũ Thành Công chất vấn với vẻ rất kiêu ngạo.
Triệu Như Mộng không trả lời ông ta, mà nhìn về phía Mạc Trung Đường: “ông Mạc, ông chỉ cần phụ trách giữ chân Đệ Ngũ Vũ, những người khác giao cho tôi xử lý, chờ tôi giải quyết xong bọn họ sẽ đến giúp ông.”
“Cô chắc chứ?”
Mạc Trung Đường lo lắng hỏi.
Rõ ràng, ông ấy cũng không nghĩthời nay, ngoại trừ Lý Trạch Vũ, lại xuất hiện một yêu nghiệt võ đạo thế này!
Triệu Như Mộng gật nhẹ đầu, bình tĩnh nói: “Chỉ là vai hề nhảy nhót thôi.”
“Vai hề nhảy nhót ư?”
Đệ Ngũ Vũ cười lạnh, nói: “Đúng là một con
nhóc không biết trời cao đất dày, đế tôi xem cô mạnh đến cỡ nào.”
Vừa dứt lời, lão ta thả người bay thẳng về phía Triệu Như Mộng tấn công.
“Đệ Ngũ Vũ, đối thủ của ông là tôi!”
Mạc Trung Đường muốn ngăn cản Đệ Ngũ Vũ, nhưng lúc này, hơn mười người không bị thương của gia tộc Đệ Ngũ đã phối hợp ăn ý chặn ông ấy lại.
Đệ Ngũ Vũ cảm nhận rằng không thế khinh thường Triệu Như Mộng, nếu lão ta tự mình ra tay sẽ chắc ăn hơn.
Mà thực lực của Mạc Trung Đường lão ta biết rõ, người mà lão ta dẫn đến mặc dù không thể hạ gục đối phương, nhưng ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian.
Đợi lão ta bắt được Triệu Như Mộng, sau đó quay lại dạy dỗ Mạc Trung Đường cũng không muộn.
Phải nói là kế hoạch của Đệ Ngũ Vũ thực sự hoàn mỹ!
Tuy rằng thực lực của Triệu Như Mộng đã tăng lên nhiều lần, tuy nhiên rõ ràng không phải là đối thủ của Đệ Ngũ Vũ, một cường giả cảnh giới Thiên Nhân già đời.
Hai người giao thủ chưa đến một chén trà
nhỏ, Triệu Như Mộng đã có chút chống đỡ không nối.
“Cha, chúng ta đi!”
Lý Định Quốc kêu Tằng Thiết Trụ đưa Lý Viễn Sơn đi, còn mình thì đi điều động binh lính đến đây.
Lý Viễn Sơn trịnh trọng dặn dò: “Phải nhanh lên, con nhóc kia là vợ của thằng nhóc thối, nếu nó có mệnh hệ gì, đến lúc đó chúng ta không thể giải thích với thằng nhóc thối được.”
“Cha yên tâm!”
Lý Định Quốc vỗ ngực bảo đảm: “Bọn người kia ăn gan hùm mật gấu, nên mới dám đến nhà họ Lý làm loạn, hôm nay con sẽ cho bọn chúng biết thế nào là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về.”
Cùng lúc đó, trận chiến trong sảnh lớn đang diễn ra gay cấn.
Thực lực của Mạc Trung Đường ngang ngửa với Đệ Ngũ Vũ, đối mặt với sự vây công của các thành viên gia tộc Đệ Ngũ tuy rằng chiếm ưu thế, nhưng nhất thời cũng khó có thế hạ gục bọn họ.
Mà thực lực của Triệu Như Mộng vốn đã yếu hơn Đệ Ngũ Vũ một bậc, kinh nghiệm chiến đấu càng không bằng, một lần né tránh không kịp, nên đã trúng một quyền nặng của đối phương.
“Nhóc con, phải nói cô là người có thiên phú võ đạo tốt nhất mà tôi từng gặp, tiếc là phải chi hôm nay cô đừng xen vào việc của người khác.”
Khi nói chuyện, Đệ Ngũ Vũ đột nhiên tăng lực, đánh một chưởng xuống đỉnh đầu Triệu Như Mộng.
Triệu Như Mộng nhanh chóng lui lại mấy bước, miễn cưỡng tránh được một đòn chí mạng.
Nhưng Đệ Ngũ Vũ như keo dán sắt, không đến nửa cái chớp mắt đã lại đuổi tới trước mặt.
“Đi tìm chết đi!”
Đệ Ngũ Vũ gầm lên một tiếng, lại tung một chưởng từ trên trời giáng xuống.
Triệu Như Mộng đã bị dồn vào đường cùng, không thể lui, chỉ có thể cố gắng tung ra một chưởng.
Lấy công làm thủ!
Ngay sau đó: “Ầm!”
Chỉ thấy Đệ Ngũ Vũ đột nhiên thu tay lại, xoay người trong không trung tránh né một chưởng của Triệu Như Mộng, sau đó tung ra một cú đá quét.
“Rầm!”
“Ầm!”
Triệu Như Mộng bị hất ngã xuống đất, nhìn
thấy chân của Đệ Ngũ Vũ đang hướng về phía cổ mình, trong mắt cô ta hiện lên một tia tuyệt vọng.
Mình sắp chết rồi sao?
Không…
Giờ khắc này thời gian như ngừng tròi.
Vì muốn tìm kiếm Lý Trạch Vũ, trong khoảng thời gian này Triệu Như Mộng vẫn luôn ẩn náu gần nhà họ Lý, do đó người của gia tộc Đệ Ngũ đến không thể lọt khỏi tai mắt của cô ta.
Cô ta không biết vì sao gia tộc lánh đời ở Quy Khư lại đến nhà họ Lý, xuất phát từ tò mò, Triệu Như Mộng âm thầm đi theo lẻn vào nhà họ Lý.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc khi Đệ Ngũ Vũ hạ lệnh tấn công, trong lòng cô ta dường như có một giọng nói nhắc nhở rằng nếu cô ta trơ mắt nhìn Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc gặp nguy hiểm mà không màng, tương lai nhất định sẽ hối hận.
Cho nên cô ta bất chấp nguy hiểm ra tay!
Giờ phút này, nhìn thấy chân của Đệ Ngũ Vũ gần ngay trước mắt, chỉ còn một khắc nữa thôi là mình sẽ chết.
“Có thật sự không hối hận không?”
Triệu Như Mộng thầm hỏi chính mình.
“Xen vào việc người khác thì phải chết!”
Đệ Ngũ Vũ ra tay nhanh như chớp.
“Đùng!”
Tại thời khắc nguy cấp này, tiếng súng nổ vang, một viên đạn buộc Đệ Ngũ Vũ phải chuyển chân lệch khỏi quỹ đạo.
“Đùng đùng đùng…”
Chỉ thấy Lý Định Quốc đứng ở ngoài cửa, cầm một khẩu súng lục liên tục bắn về phía Đệ Ngũ Vũ.
Cách mười bước chân, không ai có thể nhanh hơn viên đạn.
Tuy rằng Đệ Ngũ Vũ tự phụ, nhưng cũng không dám liều mạng, lập tức lăn người trốn sau một cáy cột đá.
Triệu Như Mộng tưởng rằng mình đã chết chắc, sau khi được cứu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lý Định Quốc bắn hết một băng đạn, Đệ Ngũ Vũ trốn sau cột đá khởi xướng phản kích: “Lão phu sẽ giết chết lũ chuột nhắt các ngươi đầu tiên!”
Đối với những người trong võ lâm, hận nhất chính là kẻ tiếu nhân lén bắn sau lưng.
Hành vi của Lý Định Quốc trong mắt Đệ Ngũ Vũ chính là như thế!
“Vèo!”
Lý Định Quốc chưa kịp đổi băng đạn, Đệ Ngũ Vũ đã nhảy đến trước mặt ông ấy.
“Hự!”
Đệ Ngũ Vũ đưa tay ra bóp chặt cổ Lý Định Quốc, sau đó bị lão ta nhấc lên cao.
“Buông ông ấy ra!”
Triệu Như Mộng lạnh lùng quát lớn.
“Đệ Ngũ Vũ, nếu không muốn toàn bộ gia tộc Đệ Ngũ bị diệt, thì tôi khuyên ông tốt nhất nên lập tức thả người xuống.”
Mạc Trung Đường vừa ra tay vừa lên tiếng uy hiếp.
Nhưng Đệ Ngũ Vũ như thể không nghe thấy gì, ngửa đầu nhìn Lý Định Quốc bị lão ta nhấc lên cao, khinh thường cười nói: “Hình như ngươi là võ quan có chức vị không thấp trong triều đúng chứ?”
“Có phải thấy bản thân là quyền cao chức trọng, thì trong thiên hạ không ai dám đụng đến ngươi đúng không?”
“Ha ha, đừng nói ngươi chỉ là một võ tướng, mà kể cả ngươi có là hoàng đế thì lão phu vẫn sẽ muốn giết là giết!”
Nói đến đây, lão ta quay đầu lại nhìn Triệu
Như Mộng với Mạc Trung Đường.
“Người lão phu muốn giết, thì không ai cứu được cả…”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks