Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Chương 420 ông xã, anh càng mạnh thì em càng hưng phấn
- Home
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
- Chương 420 ông xã, anh càng mạnh thì em càng hưng phấn
Chương 420: ông xã, anh càng mạnh thì em càng hưng phấn
Trong Quỵ Khư cường giả vô số, gia tộc Đệ Ngũ có thế trở thành một trong bốn gia tộc mạnh nhất, thì sức mạnh cũng phải dữ dội khủng khiếp.
Nhưng gia chủ Đệ Ngũ Vũ của gia tộc Đệ Ngũ, ở thế tục bị một thằng ranh con ép cho không có dũng khí lên trận!
Việc này nếu truyền ra ngoài, không chỉ Đệ Ngũ Vũ, mà cả gia tộc Đệ Ngũ đều sẽ trở nên xấu hố.
Nhưng dù vậy, ý định chạy trốn của Đệ Ngũ Vũ vẫn không thay đổi.
Tuy nhiên, khi Đệ Ngũ Vũ lao ra khỏi cống lớn nhà họ Lý, lão ta trợn tròn mắt.
Chỉ thấy vô số binh lính vây kín toàn bộ phủ đệ, ai nấy đều cầm súng trong tay.
Không chỉ có vậy, trên mặt đất đang đặt mười mấy khấu pháo, trên bầu trời truyền đến tiếng cánh quạt, mấy chiếc trực thăng quân sự từ xa lao tới, trước cửa mỗi cabin đều có một khấu M249.
Tuy dù là thân pháp hay tốc độ của Đệ Ngũ Vũ đều thuộc hàng nhất nhì, nhưng vẫn không thể bình yên thoát thân trước trận địa này.
Có thế nói là là trời không đường thoát, đất
không cửa ra!
“Sao không chạy nữa?”
Một giọng nói trêu chọc vang lên từ sau lưng lão ta.
Đệ Ngũ Vũ nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy Lý Trạch Vũ đang chắp tay sau lưng từng bước tiến đến, trên mặt nở nụ cười hiền hậu vô hại.
“Vừa rồi không phải ông nói, người ông muốn giết người, không ai cản nối sao?”
“Bây giờ bắt đầu màn biểu diễn của ông đi.”
Từng câu từng chữ của Lý Trạch Vũ lại khiến áp lực trong lòng Đệ Ngũ Vũ tăng thêm một chút.
“Người trẻ tuối, hãy khoan dung, độ lượng cho tôi.”
Thấy cứng rắn không được, Đệ Ngũ Vũ vũ chọn lấy đức thu phục người.
Nhưng Lý đại đương gia sao có thể trúng kế?
Hồi nãy nếu không phải hắn linh cảm có chuyện xảy ra trong nhà, kịp thời quay về, có lẽ đã âm dương cách biệt với Lý Định Quốc rồi.
Ngoài ra, hắn từ trước đến nay luôn tuân thủ nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người.
Từ lúc người của Đệ Ngũ xâm nhập vào nhà
họ Lý, lại còn ra tay, thì đã xác định hắn sẽ không bỏ qua cho một ai của gia tộc Đệ Ngũ.
“Lúc nãy tôi đã nói, nếu các ông tự kết liễu thì còn có thể được chết thoải mái, chờ tôi ra tay ông sẽ biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Bum!”
Dứt lời, Lý Trạch Vũ như mũi tên rời dây cung, trong nháy mắt đã đến trước mặt Đệ Ngũ Vũ.
“Bùm bùm!”
Đệ Ngũ Vũ quả nhiên không hổ danh là gia chủ của một trong bốn gia tộc ở Quy Khư, cả tốc độ phản ứng và sức mạnh đều thuộc hàng đầu.
Tuy tốc độ của Lý Trạch Vũ nhanh hơn, nhưng vẫn bị lão ta đỡ được.
Tuy nhiên, Đệ Ngũ Vũ không muốn đánh liều, lão ta lùi lại vài bước, xua tay: “Khoan đã!”
“Vèo!”
Lý Trạch Vũ không cho lão ta cơ hội để lại lời trăn trối, hấn cùng lúc sử dụng cả quyền cước, lại lần nữa phát động tấn công.
Đệ Ngũ Vũ vừa chống đỡ vừa nói: “Người trẻ tuổi, chỉ cần cậu tha cho tôi hôm nay, ân oán giữa cậu với gia tộc Đệ Ngũ sẽ được xóa bỏ toàn bộ.”
“Con mẹ nó, ông tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi
à?”
Khi nói chuyện Lý Trạch Vũ dồn sức, tức giận tung ra một quyền.
“Ầm!”
Đệ Ngũ Vũ không kịp né tránh, chỉ có thế dùng tay đỡ, nhưng lại bị sức mạnh của đối phương làm cho cánh tay tê dại.
Cùng lúc đó.
Mạc Trung Đường đã chặn lại toàn bộ thành viên gia tộc Đệ Ngũ, Triệu Như Mộng cũng ở bên cạnh hỗ trợ, không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội chạy trốn.
Đệ Ngũ Thành Công sợ hãi tái mặt, liên tục lùi ra sau, ý đồ nhân lúc không ai chú ý chuồn mất.
“Lão già, muốn chạy à?”
“Ông sẽ đập chết mày…”
Vật Tương Vong và cấu Phú Quý không biết từ đâu xuất hiện, một trước một sau chặn đường Đệ Ngũ Thành Công.
“Các ngươi đừng có quá đáng.”
Đệ Ngũ Thành Công dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, mặc dù đang ở thế yếu, hơn nữa anh cả đã bỏ trốn, nhưng trên mặt
vẫn có thế giữ vẻ bình tĩnh.
Nếu đối thành người bình thường, rất có khả năng sẽ bị khí thế của cấu Phú Quý dọa sợ.
Chỉ tiếc hôm nay ông ta xui xẻo, đụng phải phụ tá đắc lực của hổn thế ma vương ở hoàng thành.
“Đáng con bà mày!”
Vật Tương Vong vừa mở miệng đã hỏi thăm tổ tiên nhà đổi phương, sau đó vung tay lên không hề khách sao cho Đệ Ngũ Thành Công một cú đánh.
Bị phế toàn bộ còng lực, thân thế Đệ Ngũ Thành Công cũng chỉ khỏe hơn người già một chút, sao có thể chịu được ‘ấu đả’ của người trẻ tuổi?
“Các ngươi dừng tay, anh cả của tôi là Đệ Ngũ Vũ, anh ấy nhất định sẽ không tha cho các ngươi!”
Chỉ vài chục giây sau, Đệ Ngũ Thành Công đã bị đánh đến co ro trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Cấu Phú Quý với Vật Tương Vong cùng lúc dừng tay lại, cậu nhìn tôi, tôi nhìn.
“Phú Quý, lão già này uy hiếp chúng ta, tôi sợ quá, giờ sao đây?”
“Trực tiếp xử lý lão ta luôn đi, vậy thì anh cả
của lão sẽ không biết do chúng ta làm.”
“Ý kiến hay!”
Nói rồi hai người càng thêm dùng sức đánh đập Đệ Ngũ Thành Công, không hề nương tay chút nào.
“Chỉ cần bây giờ hai người thả tôi ra, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ… Ui da, đừng đánh, đánh nữa tôi sẽ chết đó…”
Lúc trước có bao nhiêu kiêu ngạo, thì báy giờ có bấy nhiêu chật vật, câu này là dành cho Đệ Ngũ Thành Công.
Bên khác.
Có Triệu Như Mộng giúp sức, Mạc Trung Đường đánh bại từng thành viên của gia tộc Ngũ Đại, chưa đến một nén nhang trên mặt đất đã có thêm vài cái xác.
“Ông Mạc, dừng tay nghỉ chút đi.”
Lý Viễn Xa gọi.
Mạc Trung Đường gật đầu, sau đó đi qua.
Lý Định Quốc rất biết cách giải quyết, châm thuốc cho từng người.
Triệu Như Mộng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ rời khỏi đám đông, đi về phía cổng lớn.
Đến giờ cô ta vẫn chưa rõ rốt cuộc Lý Trạch Vũ mạnh đến mức nào, nhân cơ hội này cô ta
muốn tìm hiểu rõ ràng.
Nhưng khi cô ta đi ra cổng lớn, thì phát hiện Đệ Ngũ Vũ đã nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống, một chân đạp lên mặt lão ta: “ủa, đây không phải gia chủ của một trong bốn gia tộc lớn ở Quy Khư hả, ai đánh ông thành như này vậy?”
“Lý… Lý Trạch Vũ, có gan thì giết lão phu ngay đi!”
“Gia tộc Đệ Ngũ của tôi chắc chắn sẽ san bằng nhà họ Lý các ngươi, hễ là người… có liên quan tới cậu, đều phải chết!”
“Trừ phi… Trừ phi cậu thả tôi ra!”
Nói một đống lời tàn nhẫn, cuối cùng chỉ vì xin tha, không thể không thừa nhận trình độ nói chuyện của Đệ Ngũ Vũ rất cao.
Thấy cảnh này, mặt Triệu Như Mộng lập tức trở nên nghiêm trọng.
Vốn tưởng đâu bây giờ mình chỉ còn cách Lý Trạch Vũ không quá nhiều, nhưng bây giờ xem ra hai bên rõ ràng không ở một cấp bậc!
Ông xã, anh chính là của em, của em thì vẫn là của em.
Anh càng mạnh, em lại càng hưng phấn!
Triệu Như Mộng không thể kìm được, khóe
miệng khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị. Đúng lúc này, Lý Trạch Vũ nhìn về phía cô ta, cô ta vội vàng thu hồi nụ cười, giả vờ lo lắng hỏi: “ông xã, anh không sao chứ?”
Lý Trạch Vũ hơi nheo mắt: “Tôi có thế làm sao được chứ? Cô không thấy lão già này bị tôi giẫm dưới chân à?”
“Ông xã, anh mạnh quá!”
Triệu Như Mộng như biến thành người hám mộ cuồng nhiệt.
Lý Trạch Vũ cười đắc ý, sau đó tiến đến bên tai cô ta, nhỏ giọng nói: “Mọi người đều biết tôi rất mạnh, nhưng đừng khen tôi lộ liễu trước mặt nhiều người như vậy.”
ờm…
Triệu Như Mộng á khẩu, khóe miệng giật giật.
Người cần mặt, cây cần vỏ, người không biết xấu hổ đúnq là vô địch thiên hạ…
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks