Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Chương 426 Trốn không thoát đâu
Chương 426: Trốn không thoát đâu
Trên đời này chuyện lạ gì cũng có, từ xưa đến nay thiên tài võ thuật nhiều vô số kể.
Hấp công đại pháp là một môn tuyệt thế thần công độ một thiên tài thời Minh sáng tạo ra, người luyện môn võ công này có thế hấp thu kình khí trong đan điền của võ giả khác để bản thân sử dụng, làm cho bản thân ngày càng mạnh hơn.
Vì môn võ công này quá nghịch thiên nên người trong võ lâm rất sợ hãi và xem nó là loại võ công tà ác.
Nếu ai dám tự luyện môn võ công tà ác này thì sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ võ lâm.
Mà vị cường giả sáng tạo ra hấp công đại pháp cũng đã chết vì bị người trong võ lâm bao vây tiêu diệt, từ đó hấp công đại pháp cũng biến mất.
Vào cuối thời nhà Thanh, môn võ công tà á này mới xuất hiện trở lại.
Nó chính là bí kíp “thay mận đối đào” mà Độc Cô Thiên Thu sử dụng.
Năm xưa, nếu tiền bổi Tô Thắng Thiên không ra tay nghĩa hiệp thì không biết đã có bao nhiêu người trong chốn giang hồ phải chết.
Sau này, hoà thượng Nhất Trinh đã sai Lý Trạch Vũ điều tra lai lịch của Triệu Như Mộng với
thái độ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Khi đó, Lý Trạch Vũ không hề đế tâm đến việc này, bây giờ nghĩ lại mới thấy đại hoà thượng có tầm nhìn xa.
“Bà xã, em thấy lời đề nghị của anh thế nào?”
Lý đại đương gia cười không chút ngượng ngùng: “Dù sao của em cũng là của anh, còn của anh thì là của anh, giữa vợ chồng chúng ta không nên quá khách sáo, em nói phải không?”
Triệu Như Mộng nghiến chặt răng, không nói lời nào, rõ ràng cô ta không muốn chấp nhận “thoả thuận bá đạo” này.
“Nhóc con, cô ta sẽ không chắp tay nhường lại sự cố gắng nhiều năm cho cậu đâu, chuyện này còn khó chịu hơn là giết chết cô ta nữa.”
Hách Liên Vô Tình đứng bên cạnh tỏ ra vui sướng khi người khác gặp hoạ.
“Bịch!”
Lại thêm một chiếc giày nữa đập vào mặt Hách Liên Vô Tình.
Lý Trạch Vũ giận dữ trợn mắt: “Vợ chồng tôi đang bàn bạc, ông lải nhải gì chứ? ông giỏi nhất là nói nhảm đấy!”
“Lý Trạch Vũ!” Hách Liên Vô Tinh gằn từng chữ.
Có câu thà chết chứ không chịu nhục, liên tục bị người ta quăng giày vào mặt làm sao Thánh Vương của Vô Tình Thần cũng chịu đựng được chứ?
“Ông thử lải nhải thêm lần nữa xem tôi có dám đánh gãy hết răng của ông hay không!”
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ “tôi khai nói giỡn”.
Hách Liên Vô Tình lập tức ngậm miệng, không dám thở mạnh.
Lão ta hoàn toàn không dám chạm vào giới hạn của Lý đại đương gia.
“Phu quân.” Cuối cùng Triệu Như Mộng cũng lên tiếng.
Lý Trạch Vũ bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe: “Bà xã nói đi.”
Triệu Như Mộng nghiêm túc nói: “Lời đề nghị của phu quân không tệ, hai vợ chồng chúng ta vốn là một thể, đã vậy tại sao lại phu quân không muốn tặng công lực của anh cho em?”
“Nhảm nhí! Anh là đàn ông, sao có thế nghe lời phụ nữ được chứ?” Lý Trạch Vũ tức giận đỏ mặt, lập tức trở mặt.
Triệu Như Mộng không chịu yếu thế: “Xã hội hiện giờ Nam nữ đều bình đẳng, tại sao đàn ông không thể nghe lời phụ nữ?”
“Nam nữ bình đẳng? Ha ha!”
“Đàn ông phải làm việc bẩn nhất, mệt nhất, gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng cả nhà già trẻ lớn bé, có khổ cũng không dám nói, muốn khóc cũng không dám khóc. Còn phụ nữ thì sao, chẳng phải phụ nữ chỉ cần xinh đẹp mà thôi, đúng không? Ha ha, tuy nhiên, anh nói vậy cũng không phải có ý kỳ thị phụ nữ. Anh chỉ muốn nói cho em hiếu, trong thời bình ai cũng có thể nói nam nữ bình đẳng, nhưng một khi chiến tranh xảy ra, người phải ra chiến trường trước chắc chắn là đàn ông!”
Khi nói những lời này, khí thế của Lý Trạch Vũ quá mạnh mẽ làm Triệu Như Mộng nữa chữ cũng không phản bác được.
Hách Liên Vô Tình vốn định vỗ tay khen ngợi nhưng lại sợ Lý đại đương gia nói được thì làm được, thế nên vì bảo vệ mấy cây răng ít ỏi còn lại trong miệng mình lão ta quyết định bỏ qua.
“Bà xã, anh hỏi lần cuối, em có đồng ý với đề nghị của anh hay không?” Lý Trạch Vũ nheo mắt lại.
Mặc dù hắn đã đồng ý với Yêu Cơ sẽ tha mạng cho Triệu Như Mộng nhưng nếu người phụ nữ này không biết điều, hắn chắc chắn sẽ giết cô ta.
Bởi vì hắn không muốn võ lâm lại xảy ra một trận gió tanh mưa máu nữa.
“Phu quán.”
Triệu Như Mộng cắn răng, vẻ mặt vô cùng không cam lòng.
“Đồng ý hay không?” Lý Trạch Vũ chợt lên giọng.
“Em… em…” Triệu Như Mộng ấp úng.
Bỗng nhiên, cô ta vươn tay chạm vào thắt lưng trên eo.
Lý Trạch Vũ tưởng người phụ nữ này muốn liều một trận sống mái nên nhanh chóng bày ra tư thế phòng ngự, chuẩn bị tấn công đối phương.
Nhưng ngay sau đó… Triệu Như Mộng lại lấy hai viên đạn đen tuyền từ trong thắt lưng ra và ném về phía Lý Trạch Vũ.
“Vèo!”
Lý Trạch Vũ vốn định giơ tay bắt lấy nhưng một dự cảm không lành chợt lóe lên, thế là hắn nhanh chóng thu tay lại.
“Bùm!”
Viên đạn rơi xuống đất, tiếng nổ mạnh vang lên, giây tiếp theo một làn khói màu trắng và một làn khói hồng cùng xuất hiện.
Bấy giờ Lý Trạch Vũ mới nhận ra bản thân đã trúng kế.
Hắn lập tức đánh ra mấy chưởng liên tục, lợi
dụng cơn gió để xua tan làn khói, lúc này bóng dáng Triệu Như Mộng đã biến mất.
Không chỉ vậy, ngay cả Hách Liên Vô Tinh cũng mất tăm.
Lý Trạch Vũ lập tức chạy ra ngoài hang.
“Vù vù…”
Chiếc Land Cruiser đậu gần đó đã khởi động.
Lúc này, bọn họ cách nhau hơn trăm mét, đường xá lại gập ghềnh, dù Lý Trạch Vũ dùng hết sức bay theo cũng không đuối kịp.
“Má nó, Tôn Ngộ Không muốn trốn thoát khỏi bàn tay của Phật tố Như Lai à?”
Lý Trạch Vũ bình tĩnh lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho một dãy số.
“Alo, lại tìm tỏi dọn dẹp bãi chiến trường nữa à?” Giọng nói của Long Thiên Quân truyền đến.
Lý Trạch Vũ bĩu môi ròi nói: “Mau điều tra từng tích của một chiếc xe giúp tôi, đồng thời dùng biển số xe và hệ thống camera giám sát điều tra hướng đi cuối cùng của chiếc xe kia.”
Long Thiên Quân ở đầu dây bên kia nghe thấy bản thân không phải đi dọn dẹp chiến trường nên vui vẻ đồng ý.
Hơn nửa giờ sau, Lý Trạch Vũ về đến bộ lạc.
Yêu Cơ biết con gái đã bỏ trốn lập tức nóng
nảy: “Con nhóc kia bị ma ám rồi, còn nhất định
phải ngăn cản nó, nếu không võ lâm sẽ gặp đại
II
nạn.
“Mẹ yên tâm!”
Lý Trạch Vũ cười giả tạo: “Chỉ cần có con, người đàn bà điên kia sẽ không làm nên trò trống gì đâu.”
“Đỡ mẹ đứng dậy.” Yêu Cơ nói.
Lý Trạch Vũ cũng không nghe theo mà lấy mấy cây kim bạc ra cắm vào người Yêu Cơ, sau đó hắn lại truyền một ít kình khí vào đan điền của bà ta.
“Ưm!” Yêu Cơ khẽ hừ một tiếng, trông vẻ mặt bà ta rất thoải mái.
Thật ra cơ thế bà ta không có vấn đề gì cả, chỉ vì kình khí trong đan điền bị rút cạn nên mới dẫn đến hiện tượng toàn thân tê liệt.
Tình trạng này giống như xe bị hết dầu nên không thể khởi động được.
Sau khi Lý Trạch Vũ truyền kình khí vào cơ thể bà ta thòng qua kim bạc, đan điền của Yêu Cơ hoạt động trở lại và có thể tự ngưng tụ kình khí.
Tuy nhiên, vì đan điền đã từng bị rút cạn, chịu hao tốn nặng nề nên cảnh giới võ thuật của bà ta không thể khôi phục lại như trước.
Sau nửa giờ ngồi thiền, Yêu Cơ có thể tự
mình xuống giường đi lại, bà ta bước tới góc khuất của căn lều, cổ hết sức nhố cây phát tài lên.
Phía dưới gốc cây có giấu một hộp gỗ nhỏ.
Yêu Cơ lấy quyến sách cũ trong hộp gỗ ra rồi đưa tới trước mặt Lý Trạch Vũ: “Đây là bí kíp “thay mận đối đào”, bây giờ mẹ giao nó cho con, muốn tu luyện hay tiêu hủy là tùy còn.”
“Nếu bí kíp nằm trong tay mẹ làm sao con gái mẹ lại học được?”
Lý Trạch Vũ cảm thấy vô cùnq hoanq manq.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks