Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Chương 448 Anh hùng dân tộc"Cho, nhất định sẽ cho cậu"
- Home
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
- Chương 448 Anh hùng dân tộc"Cho, nhất định sẽ cho cậu"
Chương 448: Anh hùng dân tộc”Cho, nhất định sẽ cho cậu!”
Đối mặt với câu nói ‘Uy hiếp’ của Lý Trạch Vũ, Tô Cấn Hoa gần như không có chút do dự đã đồng ý.
Hắn có được công lao như vậy đủ đế nhận được vinh hạnh đặc biệt là huân chương Tử Kinh này.
“Như vậy mới đúng.”
Lý Trạch Vũ cười nói: “Tôi thấy bây giờ mấy người nên lập tức chọn ra một người đáng tin cậy để tiếp quản chuyện này.”
Cuộc gọi kết thúc, trong phòng họp có bầu không khí xúc động.
Cho dù là Long chủ Tô cấn Hoa cũng cực kỳ kích động, hai tay run nhè nhẹ.
“Mau làm theo lời Trạch Vũ nói, lập tức điều động một nhóm người đáng tin cậu qua đó hợp tác.”
“Lão Ninh, ông hãy tuyên truyền chuyện này ngay lập tức, để dân chúng cũng vui theo.”
“Đúng rồi, đừng quên nêu tên Trạch Vũ, hắn chính là anh hùng dân tộc của chúng ta…”
Tô Cấn Hoa bình tĩnh đưa ra từng mệnh lệnh.
Lão có thể tưởng tượng công lao nghìn đời này đủ để cho tên tuổi của hắn còn vang danh đến muôn đời.
Mặc dù hiện taị đang là rạng sáng, nhưng khi bộ tuyên truyền công bố tin tức này thì cho dù là trên mạng hay là ngoài đời, tất cả dân chúng đều sôi sục.
Khắp nơi trên đất nước đều có pháo hoa nở rộ trên bầu trời, âm thanh khua chiêng gõ trống vang lên liên tục không dứt.
Không khí náo nhiệt nhanh chóng tràn ra cả nước.
“Lý Trạch Vũ, chúng tôi mãi mãi không quên được vị anh hùng dân tộc này!”
“Thôn chúng tôi muốn xây một cái đền thờ của Lý Trạch Vũ, để con cháu đời sau nhớ kỹ về vị anh hùng này.”
“Long chủ vạn tuế, anh hùng Lý vạn tuế…”
Trong vòng một đêm, cái tên Lý Trạch Vũ đã vang danh khắp thiên hạ.
Tại nhà họ Diệp ở Hoàng Thành.
Ông cụ Diệp Trung Đường bị đánh thức từ trong giấc ngủ, ban đầu ông ấy tức giận nhưng khi biết tin tức từ con trai thì lập tức hết buồn ngủ.
“Nhanh lên, con hãy chuấn bị một phần quà
báo đáp tay cho cha, cha muốn tự tay đưa cho ông lão Lý!”
“Khuynh Thành nhất định phải gả cho con trai nhà họ Lý, đúng rồi… Cũng không thể quên Khinh Nhu.”
Ông cụ trăm tuổi này bị đau tim vì hôn nhân của cháu gái và chắt gái.
Tại nhà họ Lý.
Hai cha conn Lý Viển Sơn và Lý Định Quốc cả đêm không ngủ.
Trước kia bọn họ biết Lý Trạch Vũ trở thành người phụ trách tối cao của đại quân Nam Cương, cho nên thường xuyên chú ý tới tình hình trong đó.
Khi biết Lý Trạch Vũ thành công hoàn thành nhiệm vụ mà Long chủ đã giao thì hai cha con đã uống rượu mừng.
“Không hố là cháu trai của Lý Định Quốc này, ha ha ha, anh hùng của đất nước thì ai dám so đo với đứa cháu trai này của tôi?”
Gương mặt Lý Định Quốc ửng đỏ, hiển nhiên đã có men say.
“Bốp!”
Lý Viễn Sơn đánh ông ấy, tức giận nói: “Khiêm tốn một chút.”
Shh…
Lý Định Quốc đau đến mức nhe răng trợn mắt, gượng cười nói: “Vâng vâng vâng, như những lời cha đã dạy dỗ chúng con, người nhà họ Lý chúng ta phải khiêm tốn.”
“Khụ khụ.”
Lý Viễn Sơn hắng giọng, dặn dò: “Con hãy kêu người chuẩn bị băng biểu ngữ treo ở trên xe rồi chạy xe quanh Hoàng Thành ba ngày ba đêm cho cha.”
“A!”
Lý Định Quốc khóe miệng co rút, rất muốn hỏi một câu: Khiêm tốn của cha là như vậy sao?
“Con a cái gì, còn không mau đi làm!”
Lý Viễn Sơn quát.
Lý Định Quốc vội vàng đứng dậy: “Con đi làm ngay đây.”
Nói xong ông ấy vô cùng lo lắng rời khỏi chủ đường.
“Lão Lý!”
Lý Định Quốc vừa rời đi không bao lâu thì một giọng nói nội lực truyền đến.
Ngay sau đó ông ấy lập tức nhìn thấy Diệp Chính Bình và Diệp An một trái một phải đỡ Diệp Trung Đường đi tới.
“Ha ha ha, lão Diệp đến rồi à, mau ngồi xuống.”
Lý Viễn Sơn nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Diệp Trung Đường đấy con trai và cháu trai ra, kích động nắm chặt tay Lý Viễn Sơn: “Lý lão ca, Tôi đã gọi ông là anh thì chúng ta nhanh chóng đế Trạch Vũ nhà ông cưới cháu gái nhà tôi đi!”
“Được được…”
Lý Viễn Sơn cười ha hả, nhìn có vẻ đắc ý.
Chắt trai có bản lĩnh thì nhất định ông cụ như ông ấy khẳng định rất cảm thấy rất hãnh diện.
Bên kia.
Mặc dù Lý Trạch Vũ đã thề rằng không có chuyện ngoài ý muốn, nhưng đám người Tô cấn Hoa sợ rằng có bẫy, nên vẫn bảo quân phủ phía Nam điều động mười nghìn viện binh.
Hơn một nghìn quân hạm, chiến hạm, máy bay chiến đã được điều động, thậm chí ngay cả tàu sân bay cũng có một chiếc bị điều động tới đánh trận.
Tinh huống như vậy khiến người dân trên đảo bàng hoàng.
Mọi người ở đây còn đang suy đoán đã xảy
ra chuyện gì thì cơ quan hành chính tuyên bố một thì tin tức nặng ký.
Trong chốc lát, tất cả dân chúng trên đảo đều sôi sục.
Phần lớn dân chúng đập bàn khen ngợi, cho rằng cuối cùng lòng người của Văn phu nhân không biến mất, trong thời khắc mấu chốt đã biết quay đầu.
Còn có một bộ phận nhỏ thì ngược lại.
Bọn họ cho rằng sống ở đây rất tốt, hoàn toàn không cần phải ăn nhờ ở đậu.
“Tại sao đang êm đẹp mà xảy ra chuyện này vậy?”
“Xin mời cơ quan hành chính thay đối ý định ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ đi biểu tình kháng nghị đến cùng!”
“Chúng tôi không muốn quay về…”
Rất nhanh, trên đường cái xuất hiện không ít nhóm người phản đổi đi biểu tình kháng nghị.
Cho nên khi người được nước Hạ phái tới tiếp quản chuyện này vừa đến thì nhiệm vụ đầu tiên chính là muốn trấn áp đám dân bạo loạn này.
Nhưng mà không đợi bọn họ ra tay thì trên đường cái lại có thêm nhiều người đứng đắng mang nhiệt huyết tụ họp.
“Địt mẹ mày! ông đây đánh chết những tên chó săn của Hán gian này!”
“Thân là con cháu Viêm Hoàng, lương tâm của mấy người bị chó gặm rồi à!”
“Mọi người đừng nói nữa, trực tiếp đánh chết những tên súc sinh này là xong…”
Phần tử chính phái đông hơn phần tử phản diện rất nhiều, rất nhanh những phần tử phản diện đã tan rã.
Một khi có một người dám đứng ra phản đổi thì sẽ bị vô số người chính phái hợp tác tấn công.
Thời gian dần trôi qua, không còn có âm thanh phản đối nữa.
“Quân Đế, bây giờ cậu có thể buông tha cho tôi chưa?”
Văn phu nhân tội nghiệp cầu xin tha thứ!
Tô Đại Cấu sưng mặt sưng mũi còn đang dập đầu, cái phía sau còn dùng sức mạnh hơn trước, chỉ là cái đầu bị dập nát cũng không nghe thấy câu nói tha thứ của Lý Trạch Vũ.
Trước đó Tiêu Mỹ Mỹ tận dụng việc bàn giao công tác để chạy trốn, chỉ tiếc bà ta còn chưa đi tới sân bay đã bị binh sĩ Nam Cương bắt giữ.
Cho nên Văn phu nhân và Tô Đại cấu sớm đã sớm mất suy nghĩ chạy trốn.
“Bỏ qua cho mấy người?”
Lý Trạch Vũ với vẻ mặt ‘Bà đừng nói đùa nữa’, lắc đầu nói: “Đừng nói tới việc tôi không có quyền lực lớn như vậy, cho dù có thì theo suy nghĩ của tôi cũng không có khả năng thả mấy người đi!”
“Hả!”
“Hả?”
Văn phu nhân và Tô Đại cấu sửng sốt.
Lý Trạch Vũ giang tay ra, bất đắc dĩ nói: “Chẳng mấy chốc sẽ có người đến dẫn các người đi, về phần kết cục của các người… ôi!”
Nói đến đây thì hắn thở dài, tiếc nuối nói: “Nể tình các người đã phối hợp với tôi lần này, chắc hẳn các người sẽ không ăn củ lạc, nhưng chắc chắn sẽ không thoát khỏi chuyện ngồi tù mục xương.”
“Quân Đế, xin cậu hãy tha cho tôi!”
“Quân Đế, tôi có thể tặng tất cả tài sản cho cậu, chỉ cần cậu thả tôi đi!”
“Chỉ cần tha cho tôi thì cậu ngươi muốn cái gì tôi sẽ đáp ứng cho cậu…”
Mặt mày của Văn phu nhân và Tô Đại cẩu đều xám như tro.
Hơn nửa đời người hai người đều trải qua
cuộc sống hơn người khác, nhất định không thể nào chấp nhận được chuyện bản thán trở thành tù nhân.
“Thân là một người bình thường, đúng là tôi thích tiền và cũng thích người đẹp, nhưng mà…”
Lý Trạch Vũ nhún vai, tỏ vẻ không có cách nào khác.
“Các người vơ vét tiền bấn từ mồ hôi nước mắt của nhân dân, cho dù tôi có một trăm cái lá qan tôi cũnq khônq dám thả các nqười…”