Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương Gia - Ly Vương - Chương 29 Trộm chữa bệnh
Chương 29: Trộm chữa bệnh
“Nhưng sao vương phi nương nương lại biết y thuật chứ, nhanh bảo nàng đi đi, đừng gây chuyện làm phiền Mạch Trúc.” Đám hạ nhân khác cũng nói hùa theo.
Phượng Nhi thấy vậy, vội vàng kéo Vân Cẩm Nguyệt rời đi: “Nương nương, chúng ta đi thòi, chẳng may vương gia nổi giận, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng ta thật sự có thể cứu hắn…”
Vân Cấm Nguyệt còn chưa nói xong đã bị mấy thị vệ lôi ra ngoài.
Đám thị vệ lôi nàng ra ngoài sân, ném nàng xuống đất, nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt chán ghét.
Vân Cẩm Nguyệt buồn bực, cho dù là người đẹp, nếu danh tiếng không tốt cũng bị mọi người ghét bỏ.
Vân Cẩm Nguyệt nghĩ những người này càng khỉnh thường nàng, nàng càng muốn cứu sống Mạch Trúc cho bọn họ thây.
Nàng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn một mạng người chết đi như vậy, nàng phải nghĩ cách đỉ vào phòng Mạch Trúc, khám vết thương cho hắn ta.
Trải qua trận vừa rồi, nàng phát hiện, nàng chỉ có cách lén khám bệnh cho Mạch Trúc, nếu chữa được thì tốt, chẳng may không chữa được, sợ rằng những người sẽ giết nàng.
Sau khỉ bị đuổi ra khỏi Thanh Trúc Viên, Vân Cẩm Nguyệt thì thầm hai câu với Phượng Nhi, nghe xong, sắc mặt của Phượng Nhi trắng bệch: “Nương nương, người muốn lẻn vào hậu viện, lén chữa bệnh cho Mạch Trúc?”
“Đúng vậy, chờ ta lẻn vào phòng của Mạch Trúc, ngươi đứng gác ở cửa chính, nếu có người muốn vào, ngươi hét to thu hút sự chú ý của bọn họ, kéo dài thời gian thay ta”
“Nhưng, làm vậy có được không? Người thật sự có thể chữa khỏi cho Mạch Trúc?” Phượng Nhỉ nghi ngờ hỏi.
“Muội xem trên người ta nhiều vết thương lại nhanh khỏi như vậy chứng tỏ ta hiểu y thuật, Phượng Nhi, ngươi phải tin tưởng ta.” Vân Cam Nguyệt nhìn Phượng Nhỉ, ánh mắt kiên định.
Nàng muốn Phượng Nhi kéo dài thời gian thì mới có thể hành động được.
y thuật…” Phượng Nhỉ sửng sốt.
Sau khỉ bàn bạc kỹ lưỡng với Phượng Nhỉ, Vân Cẩm Nguyệt lẻn vào trong hậu viện của
Thanh Trúc Viên.
Lúc này mọi người đều đang đặt hết sự chú ý vào tiền viện, không aỉ ở hậu viện cả, thuận tiện cho Vân cẩm Nguyệt hành động.
Vân Cẩm Nguyệt thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng lẻn vào hậu viện, đẩy cửa, phát hiện cánh cửa không đóng kỹ, nàng có thể chuồn êm vào trong.
Vừa bước vào, nàng đã ngửi được mùi thuốc trung y nồng nặc.
Nhìn về phía giường lớn, có một người trẻ tuổi đang nằm ở đó.
Người trẻ tuổi tầm mười bảy mười tám, khôi ngô tuấn tú, làn da trắng bệch, môi không chút máu, đang chìm trong hôn mê.
Ngoại trừ hắn ta, không có ai khác ở trong phòng.
Vân Cam Nguyệt đi về phía hắn ta, cẩn thận xốc mí mắt lên, mí mắt của hắn ta chuyển thành màu trắng, không có phản ứng.
Hôn mê có ba cấp độ, cấp độ I, II và III, nếu hôn mê cấp độ I, xốc mí mắt hoặc gọi một câu, người đó sẽ tỉnh lại, nhưng với tình hình này, xem ra Mạch Trúc đang ở cấp độ II trở lên.
Trong phòng quá tối, không nhìn rõ miệng
vết thương trên người Mạch Trúc, Vân cẩm Nguyệt đỉ đến cửa sổ, kéo bức màn ra cho ánh sáng chiếu vào.
May mắn cửa sổ không nằm ở chính diện, cho dù nàng kéo màn ra, người ở ngoài cửa cũng không biết, nếu không nàng đã bị phát hiện.
Ánh sáng bắn lên mặt Mạch Trúc, kích thích đôi mắt của hắn ta, hắn ta khó chịu, nhíu mày, từ từ mở mắt.
Hắn ta trợn mắt, nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ màu hồng đứng trước giường mình, sợ đến mức hét lên: “Qủy, có quỷ…”
“Ngươi đừng kêu” Vân cấm Nguyệt nghe thấy âm thanh, vội vàng xoay người, duỗi tay bịt kín miệnq của Mach Trúc.