Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương Gia - Ly Vương - Chương 30 Vương phi chữa bệnh
Chương 30: Vương phi chữa bệnh
May mắn Mạch Trúc suy yếu, miệng khô lưỡi khô, phát ra âm thanh rất nhỏ, bên ngoài lại ồn ào, mọi người đêu không nghe thấy âm thanh của hắn ta.
Hắn ta hoảng sợ nhìn Vân Cam Nguyệt, thật sự coi nàng là quỷ.
Nhưng quỷ này quá xỉnh đẹp, lại có hơi quen thuộc.
Hắn ta nghĩ thầm, đây có phải là quỷ hồn xinh đẹp chuyên quyến rũ nam nhân để hút tinh huyết của nam nhân trong tiểu thuyết hay không?
“Người đừng kêu, ta đến chữa bệnh cho ngươi. Ngươi bị mũi tên đâm vào trên đùi đúng không? Ngươi phối hợp với ta, ta rút mũi tên đó ra giúp ngươi.” Vân cẩm Nguyệt nói.
Mạch Trúc có thể tỉnh lại khỉ bị ánh sáng kích thích, chứng tỏ hòn mê cấp độ II, vẫn có thể cứu chữa được.
Mạch Trúc ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải quỷ sao?”
“Ban ngày tìm đâu ra quỷ? Ta là đại phu, được vương gia mời đến chữa bệnh cho ngươi, ngươi uống ngụm nước xuôi họng đi.” Nói xong,
Vân Cẩm Nguyệt rót một cốc nước, đưa đến trước mặt Mạch Trúc.
“Nhưng ta không dậy được” Mạch Trúc yếu ớt nói.
Hắn ta có thể cảm giác được mình đã ngủ rất nhiều ngày, vừa rồi tỉnh lại do bị ánh sáng chói mắt kích thích.
“Ta đỡ ngươi.” Vân cẩm Nguyệt thở dài, ở hiện đại lúc chữa bệnh cho người ta, đều có trợ lý và y tá đứng cạnh hỗ trợ, nhưng bây giờ nàng phải tự làm những việc này, có hơi rắc rối.
“Cảm ơn…” Mạch Trúc định nói hơi xấu hổ khi bị một người đẹp yếu đuối đỡ.
Nhưng người đẹp đã đến gần, hắn ta ngửi được mùi thơm dễ chịu từ trên người nàng, mặt đỏ bừng.
Đây là ảo giác của hắn ta, ông trời thương hại hắn ta sắp chết, nên trước khi chết đã cho một người đẹp đến cứu vớt hắn ta.
Mạch Trúc rất cao, lại bị bệnh nằm trên giường, thân thể rất nặng, Vân cẩm Nguyệt tốn rất nhiều sức mới đỡ hắn ta lên được.
Sau đó nàng đút nước cho hắn ta.
Lúc đút nước, nàng lấy ra mâỳ viên hạ sốt cho Mạch Trúc uống.
Mạch Trúc ngẩn ngơ nhìn tiên nữ hạ phàm, làm gì còn nghĩ được đây là thuốc giải hay thuốc độc, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Thậm chí hắn ta còn không biết mình nuốt thuốc vào kiểu gì.
Sau khỉ uống nước xong, Mạch Trúc cảm giác đỡ hơn nhiều, nếu là lúc trước, hắn ta tỉnh lại một lúc lại sẽ tiếp tục hôn mê, nhưng lần này thì không, có thể do nữ nhân trước mặt quá đẹp, thu hút ánh mắt của hắn ta nên hắn ta không muốn ngủ tiếp.
Hắn ta sợ nếu ngủ, người đẹp sẽ biến mất.
Tiếp theo, Vân cẩm Nguyệt bắt đầu kiểm tra thân thể cho Mạch Trúc, nàng hỏi: “Trên người của ngươi có mấy vết thương?”
“Chỉ trúng một mũi tên, ở đùi trái, nhưng đầu mũi tên kia bị ghim vào trong thịt.” Mạch Trúc thành thật trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Cẩm Nguyệt, tràn đầy sỉ mê.
Vân Cẩm Nguyệt ngồi xổm xuống, xắn ống quần của Mạch Trúc lên cao, Mạch Trúc xấu hổ cúi mặt xuống.
Vân Cẩm Nguyệt không chú ý đến sắc mặt của Mạch Trúc, nàng là một bác sĩ, nhìn quen thân thể của người bệnh nên không có chút
cảm giác gì.
Nhờ vào ánh sáng, nàng thấy được miệng vết thương trên đùi Mạch Trúc.
Nàng hít sâu một hơi: “Miệng vết thương của ngươi đã mọc mủ, bên trong bị nhiễm trùng, nếu không phẫu thuật cắt bỏ, ngươi phải cắt bỏ chân trái, nếu không lấy mũi tên bên trong ra, ngươi sẽ mất mạng.”
Nhìn thấy miệng vết thương của Mạch Trúc nghiêm trọng như vậy, Vân cẩm Nguyệt cảm thấy Vương thái y nói đúng, nếu không xử lý miệng vết thương này, hắn ta sẽ không qua được đêm nay.
Nàng nghe nói Mạch Trúc hôn mê ba ngày, ở cổ đại không có túi dinh dưỡng, hôn mê nhiều ngày không chết bệnh cũng chết đói.
Làm bác sĩ, nàng tuyệt đối sẽ không giống như Vương thái y, đứng trước mặt bệnh nhân nói người ta không sống được lâu. Chữa bệnh quan trọng nhất là sự tin tưởng của người bệnh, chỉ cần lòng tin, bệnh nặng đến mấy cũng chữa được.
Nếu mất đi lòng tin, đồng nghĩa mất đỉ tất cả.
“Cắt bỏ là sao?” Mạch Trúc không hiểu ý
của Vân cẩm Nguyệt nhưng từ sắc mặt của nàng, hắn ta biết được vết thương của mình rất nqhiêm trọnq, nqhỉêm tronq đến mức sắp chết.