Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì - Chương 32 Đêm khuya tàn sát Ám Ảnh Các
Chương 32: Đêm khuya tàn sát Ám Ảnh Các!
Lại nói Long cửu Thần.
Sau khi nghe ngóng rõ tung tích của Ám Ảnh Các, Long cửu Thần phán phó: “Long Miêu, Lôi Báo, theo tôi đến Ám Ảnh Các.”
“Những người còn lại coi chừng tất cả mọi người ở đây, trước khi tôi chưa tới Ám Ảnh Các, ngoại trừ Tần lão soái và Tân Tử Khanh ra thì không cho phép bất kì ai được gọi điện thoại!”
“Vâng! Thế tử!”
Long Cửu Thần chuẩn bị rời đi.
Tần Tử Khanh nói: “Tôi đi cùng anh.”
“Cô đi làm gì?” Long cửu Thần quay người lại.
Tân Tử Khanh buột miệng nói: “Ám Ảnh Các không phải là người hiền lành gì, sau lưng còn có thế lực thông thiên, anh và Long Miêu Lôi Báo đi rất nguy hiểm, ở Kim Lăng có mười ngàn quân do nhà họ Tần đóng giữ, tôi đi có thế hạ thấp mức độ nguy hiểm cho anh.”
“Cô nên ở lại chăm sóc ông nội cô cho tốt, thuận tiện thông báo cho truyền thông tới đây công bổ tin tức, nói toàn bộ bị nố chết rồi.”
Nói xong, Long cửu Thần lên xe với Long
Miêu và Lôi Báo đi thẳng đến Ám Ảnh Các.
“Tên khốn này bây giờ đã là cha nên trông rất khác, dũng cảm hơn trước đây rất nhiều!” Nhìn chiếc xe phóng nhanh rời đi, Tần Tử Khanh không nhịn được nói.
Tân Chính Thanh mỉm cười: “ông nội có thế nhìn ra, cửu Thần đã không còn là gã ăn chơi như trước nữa mà là một người đàn ông đội trời đạp đất.”
“Cháu nên suy nghĩ kỹ về việc nối lại hôn ước với cậu ta, Long Kiêu coi trọng cháu nhất, mới cho cháu đi đón Cửu Thần ra tù.”
Tần Tử Khanh không tiếp lời mà chuyển đề tài: “Cháu đưa ông nội đi bệnh viện.”
Tần Chính Thanh xua tay: “vẫn nên ở lại vệ đội Long Soái thì hơn, miền cho xảy ra sự cố gì, ông nội nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”
“Huống chi thần y Lý sẽ sớm tới đây thôi, cháu không cần lo lắng cho sự an toàn của ông nội đâu, làm theo lời dặn dò của cửu Thần đi, thông báo cho truyền thông tới đây, cậu ta muốn cho Thang Lập Võ yên tâm, đỡ cho Thang Lập Võ dời đi nơi khác và hành hạ con của cửu Thần.”
Tần Tử Khanh gật đầu đồng ý, sau đó cô ta nhanh chóng gọi điện thoại thông báo cho truyền thông.
Long Cửu Thần tin tưởng Tần Tử Khanh nên mới cho phép cô ta gọi điện thoại.
Cùng cô ta lớn lên nên Long cửu Thần biết rõ cô ta là người như thế nào nhất, ăn nói chua ngoa nhưng lòng dạ mềm yếu, chắc chắn không thể làm hại Long cửu Thần anh được.
“Chuyển đoạn video về con của Long cửu Thần cho tôi.”
Sau khi thòng báo với giới truyền thông, Tần Tử Khanh tức giận nói với chú ba của mình.
Sau khi nhận được video, cô ta tịch thu điện thoại di động của Tần Diệu Hoa, để tránh ông ta chưa hết lòng gian xảo bí mật báo tin cho Thang Lập Võ.
Sau đó, cô ta gửi đoạn video kia vào nhóm wechat chỉ có bốn người phụ nữ.
Sở Tử Huyên: Trời ạ Tử Khanh, đây là đòi song sinh của tên cặn bã sao?
Tần Tử Khanh: Đúng thế.
Diệp Khinh Mi: Hai đứa nhỏ thật đáng thương, nhìn thấy mà tôi đau lòng muốn chết.
Phương Thi Vận: Đã tìm thấy chưa Tử Khanh?
Tần Tử Khanh: vẫn chưa, nhưng có manh mối, không ở trong nước mà đã sớm bị đưa ra nước ngoài rồi.
Diệp Khinh Mi: chẳng trách chú Long đã huy động quan hệ lớn như vậy nhưng cũng không tìm được hai đứa nhỏ, hóa ra là không còn ở trong nước.
Sở Tử Huyên: Theo đánh giá chuyên môn y học của tôi, tình hình hiện tại của Nhạc Nhạc rất xấu, cho dù có uổng thuốc điều trị bệnh tim thì cũng sống không quá ba ngày!
Diệp Khinh Mi: Vậy phải làm sao bây giờ? Nước ngoài lớn như vậy, nói nghe thì dề nhưng làm sao tìm được trong ba ngày?
Tần Tử Khanh: Long cửu Thần còn nhận được một đầu mối quan trọng nên đã theo đầu mổi này đi tìm, về phần có thể tìm được đứa bé trong vòng ba ngày hay không thì phải xem vận may rồi.
Sở Tử Huyên: Tinh trạng của Nhạc Nhạc thật sự rất nguy hiểm, chúng ta không thế đặt hy vọng vào tên cặn bã này được, phải nghĩ cách mau chóng tìm được Nhạc Nhạc, bằng không Nhạc Nhạc thật sự sẽ chết!
Diệp Khinh Mi: Nhưng chúng ta nên làm gì để tìm thấy Nhạc Nhạc trong vòng ba ngày bây giờ?
Phương Thi Vận: Căn phòng trong video mang phong cách Nhật Bản, rất có thể đứa bé đang ở Nhật Bản.
Tần Tử Khanh: Cô chắc chứ?
Phương Thi Vận: Tôi thường đi Nhật Bản bàn chuyện làm ăn nên hiếu rất rõ phong cách trang trí kiểu Nhật, tôi có thể chắc chắn phong cách trang trí trong phòng kia chính là phong cách kiểu Nhật, nhưng cũng không loại trừ phong cách kiến trúc kiểu Nhật ở các quốc gia khác, nhưng tôi cảm thấy khả năng ở Nhật Bản là lớn nhất!
Sở Tử Huyên: Vậy bốn người chúng ta cùng đi Nhật Bản tìm xem?
Diệp Khinh Mi: Kẻ địch bắt hai đứa nhỏ này chính là muốn giết tên cặn bã, nhất định có cao thủ canh gác, các người đi quá mạo hiếm, tôi đi một mình là được.
Sở Tử Huyên: Nhưng Khinh Mi, tình hình của Nhạc Nhạc thật sự rất nguy hiếm, cô cứu đứa bé thì không ra tay được, lỡ như hù chết đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?
Diệp Khinh Mi: Vậy hai ta cùng đi, bây giờ sẽ xuất phát, chúng ta gặp nhau ở sân bay Đông Đô. Tử Khanh và Thi Vận, hai người huy động các mối quan hệ ở Nhật Bản giúp tôi và Tử Huyên tìm đứa nhỏ.
Phương Thi Vận: Được, tôi sẽ liên lạc với khách hàng ở Nhật Bản.
Tân Tử Khanh: Khinh Mi, Tử Huyên, chú ý an toàn, nhất định phải bình an đấy.
Diệp Khinh Mi: Yên tâm đi.
Sở Tử Huyên: Đúng thế, chờ tin tức tốt của tôi và Khinh Mi.
Hơn ba giờ sáng.
Trời đột nhiên đố mưa to.
Kim Lăng.
Ám Ảnh Các.
Đèn đuốc sáng trưng.
“Các chủ, cảnh sát Giang châu đã đưa ra thông báo trong đêm, nói rằng sau vụ nổ, cảnh sát lập tức chạy đến hiện trường nhưng không phát hiện có người còn sổng.” Có người báo cáo.
Các chủ Ám Ảnh Các ngồi trên ghế thái sư hút thuốc, hai mắt sáng ngời nói: “Nói như vậy, Long Cửu Thần đã bị nố chết?”
Người đưa tin gật đầu: “Theo thông báo của cảnh sát, chắc là bị nố chết rồi.”
Các chủ đứng dậy: “Cậu đích thân đến Giang Châu một chuyến xác nhận xem rốt cuộc Long Cửu Thần đã chết hay chưa, tôi muốn biết đáp án chính xác, chuyện này liên quan đến chuyện tôi và Thang Lập Võ có thế đi nhận thưởng hay không!”
“Vâng, các chủ!”
Người đưa tin đang chuẩn bị rời đi.
Bum!
Đột nhiên có một tiếng nổ lớn.
“Chuyện gì thế?”
Các chủ buột miệng nói.
Chẳng bao lâu sau có người chạy vào.
“Không xong rồi các chủ, có người đánh vào!”
“Cái gì!”
Các chủ vô cùng kinh ngạc.
“Có bao nhiêu người?”
“Ba người nhưng rất lợi hại.”
“Đệt, có ba người mà cũng dám giết vào Ám Ảnh Các tao, coi người của Ám Ảnh Các tao là bùn đen sao?” Các chủ rất tức giận, hét lên: “Đi, tập hợp mọi người lại, cùng tao đi gặp ba tên không biết sống chết kia!”
Một lát sau.
Các chủ dẩn theo khoảng năm trăm thành viên Ám Ảnh Các, đến trước mặt ba vị khách không mời mà đến.
“Tên nào dám đánh vào Ám Ảnh Các tao, nói tên ra!” Các chủ quát.
Người thanh niên ở giữa ba người kia, lạnh lùng nói ra ba chữ:
“Long Cửu Thần!’’
“Mày nói cái gì?”
Các chủ kinh hãi mởto hai mắt, theo bản năng thốt lên: “Không phải mày bị nổ chết rồi sao?”
Long Cửu Thần nheo mắt lại: “Xem ra mày thật sự có liên quan.”
“Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn.”
“Một, gọi điện thoại cho người của mày đưa con trai tao đi bệnh viện chữa trị, sau đó nói cho tao biết tung tích thì tao sẽ đế cho mày một con đường sống.”
“Hai, tiếp tục u mê không tỉnh, tao sẽ tàn sát Ám Ảnh Các của mày!”
Các chủ cười ha ha.
“Chỉ bằng ba người chúng mày mà cũng dám nói xằng nói bậy ở Ám Ảnh Các của tao sao, thật sự là chán sống rồi mà!”
“Hôm nay trong ba người chúng mày, nếu không có võ hầu Tạo Hóa cảnh thì một người cũng đừng nghĩ đến việc còn sổng đi ra khỏi Ám Ảnh Các!”
Nói đến đây, ông ta vung tay lên: “Lên cho tao, giết bọn chúng!”
Mấy trăm võ giả lập tức xông lên.
“Muốn chết à!”
Sắc mặt Long Miêu và Lôi Báo trông rất giận dữ, bọn họ giơ tay lên đỉnh đầu, mỗi người ngưng tụ ra một chùm đao quang, giống như hai con hổ từ trên núi xuống, lao vào trong đám võ giả và điên cuồng tàn sát.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Tay chân bị gãy và máu bắn tung tóe khắp nơi.
“Chuyện này chuyện này…”
Các chủ hoàn toàn choáng váng!
Nhưng rất nhanh, ông ta đã khóa chặt Long Cửu Thần.
“Nếu không bắt ép Long cửu Thần, Ám Ảnh Các thật sự sẽ bị tàn sát hết!”
Với ý nghĩ này, cơ thế của các chủ nhoáng một cái, tựa như một tia chớp lao vào trong đám võ giả và cầm ưng trảo trong tay chộp về phía cổ Long Cửu Thần.
“Thế tử cẩn thận!”
Long Miêu và Lôi Báo kinh hãi kêu lên, bọn họ đang chuẩn bị đi cứu Long cửu Thần thì thấy Long Cửu Thần nắm chặt lòng bàn tay đánh vào ưng trảo của các chủ.
Bùm!
Các chủ kêu lên thảm thiết như bị tàu hỏa đâm, ông ta văng ra xa mười mét và máu như suối phun trào ra.
“Trời ạ!”
Long Miêu và Lôi Báo sợ ngây người!
Một quyền đánh bại võ hầu!
Từ khi nào, thế tử lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Sau đó, cảnh tiếp theo khiến cả hai càng kinh hãi hơn.
Chỉ thấy Long cửu Thần tiến lên một bước.
Bùm!
Một luồng uy thế cuồng bạo tựa như sóng xung kích đạn hạt nhân khiến toàn bộ hơn trăm võ giả bị đánh bay, da thịt trên người trong nháy mắt tan rã thành sương máu, hơn trăm bộ xương rầm fâm rơi xuống đất, tan rã thành xương trắng dày đặc đầy đất!
“Mẹ kiếp!”
Long Miêu không khỏi chửi thề.
“Lôi Báo, thế tử đáy là tử thần nhập vào người sao? Sao lại trở nên mạnh mẽ thế?”