Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì - Chương 33 Một cái búng tay giết chết hai người
- Home
- Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
- Chương 33 Một cái búng tay giết chết hai người
Chương 33: Một cái búng tay giết chết hai người!
“Tôi không biết.”
Lôi Báo kinh ngạc lắc đầu.
“Trước khi vào tù, thế tử chỉ là võ đồ luyện thể cảnh, bây giờ ít nhất cũng là võ hầu Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong.”
“Chẳng lẽ khi ở trong tù, thế tử đã gặp được cơ duyên nào đó, cho nên mới chỉ trong thời gian năm năm đã trở nên mạnh như vậy?”
Long Miêu gật đầu thật mạnh.
“Có khả năng này!”
Giờ phút này, Long cửu Thần đã đi tới trước mặt các chủ.
“Mày mày mày… là thế tử gia Tây Lương sao?” Các chủ hoảng sợ hỏi.
Long Cửu Thần không trả lời ông ta mà nhìn về phía lầu hai, lầu ba, lầu bốn…
Qua cửa số cũng có thế thấy người già, phụ nữ, trẻ em cũng đang nhìn anh.
“Long Miêu, Lôi Báo.”
“Đi giết hết người trên lều cho tôi, không chừa một ai.”
“Vâng, thế tử!”
“Đừng!”
Các chủ ngăn cản Long Miêu và Lôi Báo, cầu xin nói: “Thế tử, cha mẹ tôi, vợ, con và cháu của tôi, tất cả bọn họ đều là người vô tội, cầu xin anh đừng giết bọn họ, cho bọn họ một con đường sống đi!”
“Cút mẹ mày đi!”
Long Miêu đá các chủ ngã xuống đất.
“Người nhà mày vô tội, vậy con của thế tử nhà tao không vô tội à?”
“Mày còn chưa nói cho thế tử nhà tao biết, hai đứa con của anh ấy bị người của mày bắt đi đâu thì có tư cách gì mà cầu xin thế tử nhà tao tha cho người nhà mày?”
Nói đến đây, anh ta hét lên: “Lôi Báo, chúng ta cùng tiến vào giết chết cả nhà tên chó này!”
“Được!”
Hai người lập tức lao vào trong nhà.
“Quay lại đi! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết! cầu xin các người đừng giết người nhà tôi!”
Các chủ hét đến mức muốn vỡ phối.
Long Miêu và Lôi Báo chạy ra.
“Nói! Nếu mày dám giở trò thì tao sẽ không cho mày cơ hội nữa đâu!” Long Miêu hung dữ cảnh cáo.
Các chủ chảy nước mắt nước mũi nói: “Thật ra Ám Ảnh Các tôi không tham gia vào chuyện bắt con của thế tử gia.”
“Chỉ là chủ nhân nhà tôi đã ra lệnh cho tôi phái một đội người đưa hai đứa con của thế tử nhập cư trái phép đến Nhật Bản.”
Long Cửu Thần sửng sốt: “Hai đứa con của tao đang ở Nhật Bản?”
Các chủ gật đầu: “Hai đứa con của ngài và Thang Lập Võ đều đang ở Nhật Bản.”
“Tôi có một đội người cũng đang ở Nhật Bản phụ trách an toàn cho bọn họ.”
“ở đâu Nhật Bản, mau nói cho tao biết!” Long Cửu Thần thúc giục.
Các chủ lắc đầu: “Tôi cũng không biết chính xác ở đâu Nhật Bản cả.”
“Nhưng bây giờ tôi sẽ gọi điện hỏi người của tôi, sau đó sẽ nói cho anh biết.”
Ông ta lấy di động ra và đang định gọi điện thoại.
Đột nhiên!
Một giọng nói nham hiểm vang lên.
“Không cần gọi, tín hiệu ở khu vực này đã bị tôi cho người chặn mất rồi.”
Long Cửu Thần quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một ông già bung dù dần một đám võ giả, đi trong làn mưa tầm tã đến.
“Chủ nhân… chủ nhân…”
Các chủ nhất thời tỏ vẻ kinh hãi.
“Phản bội nhà họ Khổng, mày không xứng làm chó của nhà họ Khổng tao nữa.” Một ông lão tóc bạc ở giữa có sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.
“ừng ực!”
Các chủ nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt đều là tro tàn!
Vốn dĩ ông ta muốn nói cho Long cửu Thần biết tình hình, sau đó đưa gia đình trốn ra nước ngoài.
Nhưng không ngờ chủ nhân của ông ta lại tới nhanh như vậy.
Ông ta có một loại dự cảm, ông ta và người nhà của mình sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa!
“Thế tử, tín hiệu thật sự bị chặn mất rồi.” Long Miêu nói.
Long Cửu Thần nhìn về phía ông già kia, sắc mặt âm trầm nói: “Cựu tống đốc Giang Nam, Khổng Nguyên Hi?”
“Đúng thế, chính là lão phu.”
Long Cửu Thần lại hỏi: “Con trai và con gái
tôi là do ông sai Thang Lập Võ bắt đi?”
“Đúng.”
Khổng Nguyên Hi không phủ nhận.
Long Miêu tức giận: “Khổng Nguyên Hi, con mẹ nó ông có còn là người không hả?”
“Long Soái dẩn đầu quân Tây Lương, đổ máu hy sinh ở chiến trường biên giới, con trai của ông có mấy chục ngàn đại quân, chưa chắc ông đã để cho anh ta phái người nào đi giúp Long Soái!”
“Đối phó với con cháu Long Soái, con mẹ nó ông đúng là đã dốc hết vốn liếng mà!”
“Lại là thương hội Chiến Long, lại là Đồ Long xã, lại là Ám Ảnh Các, người tham gia phải nhiều đến mấy ngàn!”
“Đây là việc mà một đại thần ăn lương, ăn bổng lộc có thể làm ra sao?”
Khổng Nguyên Hi chẳng những không cảm thấy mình sai mà còn chính trực nói: “Long Ngạo coi thường quy tắc, coi thường chức thống lĩnh kế vị, biến quân triều đình thành đại quân của nhà họ Long ông ta, đây là tội bất trung!”
“Long Kiêu không để ý đến quân bộ điều lệnh, cưỡng ép giữ các tướng quán của quân Tây Lương ở bên cạnh, còn bắt ba cô con gái của mình gả cho ba giới Hắc, Bạch, Thương để củng cố quyền lực của mình ở Tây Lương, đây là tội bất
nghĩa!”
“Đủ loại dấu hiệu cho thấy nhà họ Long phản nghịch, nếu không ngừng hương khói, sớm muộn gì cũng mưu phản!”
“Cho nên, tôi phải chặt đứt gốc rễ của nhà họ Long, diệt trừ hậu hoạn cho triều đình!”
Bùm!
Trên người Long cửu Thần bộc phát ra sát khí nồng đậm, khiến cho không khí xung quanh trong nháy mắt đột nhiên giảm xuống mấy chục độ, làm mọi người đều có cảm giác như đang ở trong hang băng.
Hai mắt anh như kiếm, chỉ về phía Khổng Nguyên Hi, lạnh lẽo thấu xương nói: “Long Ngạo và Long Kiêu, bọn họ biến quân Tây Lương thành quân của nhà họ Long từ khi nào vậy hả?”
“Lãnh thố mà quân Tây Lương bảo vệ, là lãnh thổ riêng của nhà họ Long tôi sao?”
“Có mỏ nào ở Tây Lương thuộc về nhà họ Long của tôi không?”
“Thuế của Tây Lương, có chia đồng nào vào túi nhà họ Long tôi không?”
“Long Ngạo rút lui, không cho Long Kiêu cầm cờ, ai có thể cầm được cờ Tây Lương?”
“Là Thấm Thiên Quân ở Bắc cảnh? Hay là Triệu Vấn Đỉnh ở Nam cảnh? Hay là Tô Định Ngạc
ở Đông Cảnh? Lý Mục Thần ở Trung cảnh?”
“Trong mấy người bọn họ, có ai từng đánh trận lớn không?”
“Về phần Thẩm Thiên Quân cùng nước Bắc Lang diễn tập hai trận, nếu thắng thì ông ta sẽ trở thành quân thần.”
“Triệu Vấn Đỉnh ở Nam cảnh chưa từng đánh một trận nào, chỉ biết lý luận suông, sau đó thành tiên binh.”
“Để cho bọn họ đi khiêng cờ, năm trăm ngàn đổi với mấy triệu đại quân của mười mấy nước kẻ thù biên giới, dưới tình huống một thân một mình, ai dành được chiến thắng?”
“Nếu nhà họ Long tôi có phản, tại sao phải đem năm trăm ngàn quân Tây Lương đi liều chết?”
“Long Kiêu không gả ba người chị của tôi cho ba nhân vật đứng đầu Hắc Bạch Thương thì lấy đâu ra tiền quân lương cho năm trăm ngàn quân Tây Lương và trợ cấp cho binh lính hy sinh?”
Sự tra khảo linh hồn này khiến Khổng Nguyên Hi phải tự hỏi lại mình.
“Rốt cuộc là ai sai khiến mày chặt đứt gốc rễ nhà họ Long?” Long cửu Thần gầm lên.
Nếu biết là ai thì anh cũng sẽ biết kẻ đầu sỏ hại chết mẹ là ai.
“Vấn đề này, mày xuống hỏi Diêm Vương thì thích hợp hơn.” Khổng Nguyên Hi cười lạnh.
“Chỉ dựa vào chúng mày mà cũng muốn lấy mạng tao à?” Long cửu Thần cảm thấy rất buồn cười.
“Đúng thế!”
Khổng Nguyên Hi tự tin: “Long Miêu, quân tọa Long Đằng Vệ, Tạo Hóa cảnh tiểu thành.”
“Lôi Báo, đội trưởng đội bảo vệ Long Soái, Tạo Hóa cảnh đại thành.”
“Về phần Long cửu Thần mày, không đáng nhắc tới.”
“Còn bên tao, Khổng, Đường, Ngụy, Trịnh tứ đại gia tộc Giang Nam, tổng cộng có mười tám vị võ hầu Tạo Hóa cảnh, bảy mươi hai vị võ sư Khí Hải Cảnh.”
“Có thể nói, giết mày dễ như trở bàn tay!”
“Vậy sao?”
Long Cửu Thần cười lạnh, liếc nhìn bọn họ: “Đường, Ngụy, Trịnh, ba nhà các ông cũng muốn đổi địch với Tây Lương tôi phải không?”
Người đứng đầu nhà họ Ngụy bước ra: “Nhà họ Ngụy của tôi có tài sản hàng trăm tỷ, điều mà tôi sợ nhất chính là sự thay đổi của triều đại. Để đảm bảo nhà Ngụy của chúng tôi có thể tồn tại láu dài, vậy phải chặt đứt tai họa ngầm là nhà họ
Long!”
Nói đến đây, ông ta vung tay lên: “Mã đại sư, tiến lên!”
“Vặn đầu Long cửu Thần xuống cho tôi!”
“Vâng, Ngụy gia!”
Mã đại sư nhún mũi chân như đạn pháo bắn ra, cầm ưng trảo chộp về phía cổ Long cửu Thần.
“Lôi Báo! Cùng tiến lên!”
Long Miêu giận dữ hét lên, cùng Lôi Báo lao ra, mỗi người đều đấm ra một quyền.
“Gà đất chó sành!”
Mã đại sư tỏ vẻ khinh thường, giơ cả hai nắm đấm lên va chạm với nắm đấm của Long Miêu và Lôi Báo.
Ầm ‘âm!!!
Long miêu và Lôi Báo bay ngược trở về.
Sau khi rơi xuống đất, bọn họ phải lui nhanh mấy bước mới đứng vững được.
“Ha ha!”
Người đứng đầu nhà họ Ngụy cười lớn.
“Tòi còn tưởng Long cửu Thần khó giết lắm, không ngờ chỉ cần một võ hầu Tạo Hóa cảnh đỉnh phong đã đánh bại hai đại cao thủ bên cạnh mày.”
“Có phải mày nên quỳ xuống chịu chết rồi
hay không?”
Long Cửu Thần tiến lên một bước.
“Khi trời điên cuồng thì sẽ mưa, khi con người điên cuồng thì sẽ có tai họa.”
“Ông già này, có thể xuống địa ngục trước rồi!”
Nói xong, anh búng ngón tay một cái.
Một giọt nước mưa bắn ra ngoài, xâu chuỗi những hạt mưa trên đường đi thành một đường, biến thành một thanh thủy kiếm sắc bén bắn nhanh vào cổ Mã đại sư, phun ra một màn sương máu và tiếp tục bắn về phía người đứng đầu nhà họ Ngụy.
“Ngụy gia chủ cấn thận!”
Khống Nguyên Hi vừa nói xong.
Bùm!
Thanh thủy kiếm bắn xuyên qua trái tim Ngụy gia chủ, bay từ sau lưng ông ta ra và bị một vị võ hầu bóp nát.
Bùm!
Mã đại sư ngã xuống đất trước.
Chết không nhắm mắt!
Người đứng đầu nhà họ Ngụy cúi đầu nhìn vào ngực mình, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
“Long Cửu Thần, mày… tại sao… lại mạnh như vậy?”
Sau khi ông ta nói xong cáu đứt quãng này.
Bịch!
Người đứng đầu nhà họ Ngụy ngã xuống đất, tức mà chết!
Một chiêu giết hai mạng!
Moi nqười có măt ở đâv đều khiếp sơ!