Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 617 Trúc Cơ bị hủy
Chương 617: Trúc Cơ bị hủy
Phồng phập!!!
Khi kiếm của lão tố điện Bồng Lai chém xuống, nó đã xuyên qua cơ thế của Đường sở sở, cô liền phun ra một ngụm máu rồi ngã mạnh về phía sau.
“Sở Sở!”
Diệp Phàm hét lên một tiếng đầy thảm thiết, bất chấp sự áp chế máu của Tổ Vu trong cơ thể mình, hắn vội vàng lao tới đỡ lấy Đường sở sở.
“Sở Sở, Sở Sở!”
Diệp Phàm nhìn Đường sở sở nằm gọn trong lòng mình, miệng liên tục hộc máu, hơn nữa máu từ ngực còn không ngừng chảy ra.
“Sở Sở, em không thể chết, em tuyệt đối không thế chết!”
Diệp Phàm vẫn tiếp tục hét lên, lấy ra một cây châm bạc đâm vào ngực của sở sở, muốn chữa trị cho cô. Thế nhưng uy lực nhát kiếm của lão tố điện Bồng Lai thật sự rất lợi hại, nó đã đâm thẳng vào trái tim của Đường sở sở, thậm chí còn làm nát hết lục phủ ngũ tạng của cô, vậy nên cho dù Diệp Phàm châm cứu thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng!
“Anh Tiểu Phàm, anh nhất định phải sống thật tốt!”
Đường sở sở yếu ớt nói với Diệp Phàm, ánh mắt hiện lên một tia không cam lòng, cô muốn đưa tay chạm vào mặt Diệp Phàm, nhưng đúng lúc bàn tay ấy chuẩn bị chạm vào mặt hắn thì lại rơi thẳng xuống và Đường sở sở cũng đã nhắm mắt lại.
“Sở Sở!!!”
Diệp Phàm nhìn Đường sở sở, hét một tiếng đau đến xé lòng.
Răng rắc!!!
Lúc này Diệp Phàm đã vô cùng nối giận, sức mạnh máu của Tố Vu trong cơ thể điên cuồng dâng lên cuồn cuộn, khiến hắn phun ra một ngụm máu, hơi thở rất hỗn loạn.
Khi những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt không ngừng thay đổi.
“Chị ơi!”
Trần Tiếu Manh nhìn Đường sở sở, đau đớn kêu lên rồi ngã quỵ xuống đất.
Soạt!
Lão tổ điện Bồng Lai lại vung kiếm về phía Diệp Phàm, nhưng đúng lúc này một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đây, chặn lại nhát kiếm của ông ta, mà người này không ai khác, chính là Lạc Trì Ngư – tộc trưởng tộc Lạc Thần!
“Lạc Trì Ngư!”
Lão tổ điện Bồng Lai nhìn thấy cò ta xuất hiện thì nhíu mày, trâm giọng nói: “Lạc Trì Ngư, cô có ý gì? Muốn cứu tên nhóc con này sao?”
“Hắn diệt tộc Lạc Thần của tôi, vậy nên hắn chỉ có thể chết trong tay tôi!” Lạc Trì Ngư lạnh lùng nói.
Lão tổ điện Bồng Lai có chút kinh ngạc: “Tộc Lạc Thần thật sự đã bị diệt rồi?”
“Nếu đã như vậy, lão phu sẽ giúp cô báo thù, tránh ra!”
Lão tố điện Bồng Lai hét lên, nhưng Lạc Trì Ngư cũng không có né tránh mà tiếp tục nói: “Tôi đã nói hắn chỉ có thế chết trong tay tôi!”
Sắc mặt ông ta lập tức tối sầm, hét lên: “Lạc Trì Ngư, cô đây là muốn đánh nhau với lão phu sao?”
“Sao cũng được!” Lạc Trì Ngư lạnh lẽo đáp.
“Tôi muốn ông phải chết!!!”
Lúc này, một âm thanh quỷ dị giống như từ địa ngục vang lên trong điện Bồng Lai.
Lão tổ quay sang thì nhìn thấy Diệp Phàm đã đặt Đường sở sở xuống, vẻ mặt đằng đằng sát khí đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu, huyết khí dâng lên cuồn cuồn khắp cơ thế, khiến người ta phải rùng mình!
Soạt!
Diệp Phàm ngay lập tức liều mạng lao về
phía lão tố điện Bồng Lai.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là giết chết ông ta, báo thù cho sở Sở!
“Muốn chết!”
Ông ta nhìn thấy Diệp Phàm đang lao về phía mình, ánh mắt hiện lên một tia khinh thường rồi vung kiếm.
Vẻ mặt Lạc Trì Ngư chợt thay đổi, đang định ra tay thì lão tổ lại vung một chưởng lên, chặn cô ta lại, đồng thời hét lên: “Lạc Trì Ngư, tốt nhất cô đừng xen vào việc của người khác, nếu không lão phu sẽ khiến tộc Lạc Thần không còn một người nào cả!”
Bùm!! Ị
Một tia sấm sét ‘âm ‘âm vang lên.
Thanh kiếm của lão tố điện Bồng Lai chém xuống, giống như cầu vồng xuyên qua mặt trời, không thể nào ngăn cản được, xé toạc không gian ròi chém thẳng vào Diệp Phàm.
Mặc dù Diệp Phàm vì tức giận mà điên cuông cưỡng ép bộc phát sức mạnh, nhưng thực tế hắn vẫn kém xa đối thủ, nên đã bị một kiếm này đánh bay về sau.
Bụp!!!
Diệp Phàm bay xa mấy chục mét, đập mạnh xuống đất, không ngừng hộc máu.
Nhát kiếm này đã khiến Diệp Phàm bị trọng thương, nếu như không phải thân thế của hắn cường đại, lại được Nhân Đạo Hộ Giáp bảo vệ, thì có lẽ nhát kiếm đã chém hắn thành hai mảnh, nhưng dù vậy hắn vẫn phải chịu đựng sự đau đớn chưa từng có.
Nhưng chỉ trong vài giây, Diệp Phàm dựa vào ý chí ngoan cường của mình lại một lần nữa đứng dậy, khóe miệng không ngừng chảy máu, vẻ mặt hung hãn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào lão tố điện Bồng Lai.
“Chết đi!!!” Diệp Phàm lại gầm lên một tiếng, lao về phía ông ta.
“Ngu ngốc!”
Sắc mặt lão tố điện Bồng Lai tối sầm lại, ông ta lại vung kiếm lên.
Nhát kiếm này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy ngạt thở, Diệp Phàm bị kiếm đâm trúng, hắn bay ra xa hàng trăm mét rồi đập mạnh xuống đất, điên cuồng hộc máu.
Nhát kiếm này đã khiến kinh mạch trong cơ thế Diệp Phàm bị đứt gãy, Trúc Cơ tầng thứ tám trong cơ thể cũng đã bị phá hủy!
Không còn căn cơ, cộng thêm kinh mạch
khắp người đứt đoạn, Diệp Phàm chẳng khác nào trở thành một kẻ tàn phế!
Nếu không phải xương cốt trong cơ thể hắn dung hợp với xác rồng và hóa thành xương rồng, thì nhát kiếm này đã nghiền nát hắn thành bột phấn.
“Chủ nhân!”
“Thiếu chủ!!!”
Lúc này, đám người Đông Phương Hạo Thiên, Hiên Viên Bất Bại nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Diệp Phàm, đồng loạt hét lớn.
Nhưng Diệp Phàm duỗi tay ra, cổ gắng hết sức, vẫn như cũ dựa vào ý chí kiên cường của mình chậm rãi bò dậy.
Khoảnh khắc này, những người khác trong điện Bồng Lai nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh ngạc trước ý chí kiên cường của Diệp Phàm.
Ý chí của hắn quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức họ không thể tưởng tượng được!
Nếu là bọn họ, bị thương nặng như vậy, ngay cả thở cũng đã không thể, huống gì là đứng lên trên mặt đất.
Nhưng Diệp Phàm vẫn làm được, hắn dựa vào ý chí kiên cường của mình, đứng dậy rồi kéo lê thân thể bị thương nặng.
Diệp Phàm đứng đó, trên người chằng chịt vết thương, nhưng lại khiến người ta kinh hãi.
Lúc này, ánh mắt Lạc Trì Ngư nhìn Diệp Phàm cũng lóe lên.
Sắc mặt của lão tố điện Bồng Lai rất khó coi, ông ta liên tiếp chém hai nhát kiếm, thế nhưng không thể giết chết chàng trai này mà hắn còn có thể đứng dậy, đây chính là một sự sỉ nhục và khiêu khích đối với ông ta!
“Khốn khiếp!!!”
Lão tố điện Bồng Lai tức giận hét lên, ông ta tiến lên một bước, dùng toàn lực để áp chế Diệp Phàm, thậm chí còn thúc đấy linh thức tấn công về phía hắn.
Rắc, rắc, rắc! Ị!
Dưới sự trấn áp của lão tố, hai chân Diệp Phàm vang lên từng tiếng nứt xương giòn tan, dần uốn cong về phía mặt đất, cơ thế hắn bị linh thức của đổi phương đánh trọng thương, lại phun ra một ngụm máu, sau đó ngã rầm xuống đất.
Diệp Phàm nằm trên mặt đất, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, toàn thân đã bị trọng thương đến mức không thế tưởng tượng được!
Nhưng lão tổ điện Bồng Lai vẫn không ngừng tỏa ra uy lực để trấn áp Diệp Phàm, muốn đem hắn nghiền thành bột phấn để thể hiện uy
quyền của mình!
Lúc này, trên núi cửu Long đột nhiên bộc phát ra hơi thở cực kỳ khủng khiếp, giống như núi lửa phun trào vậy, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ không gian, chim thú trong rừng núi nháy mắt biến thành hư vô.
Các sư phụ của Diệp Phàm đều cảm nhận được sự áp chế của luồng sức mạnh này, tựa như rơi vào địa ngục, sắc mặt từng người liền thay đối, âm thầm phán đoán đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên bộc phát ra hơi thở đáng sợ như vậy?
“Tiểu Phàm gặp nguy hiếm rồi, lập tức đi bảo vệ thằng bé!”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với Tiểu Phàm, mấy ông đều phải chết!”
Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng của một người phụ nữ chợt vang lên từ sáu trong núi cửu Long, khiến các sư phụ của Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
“Tiểu Phàm xảy ra chuyện sao?” Bách Hoa Chi Chủ – thất sư phụ của Diệp Phàm bàng hoàng hỏi.
“Đi!”
sát thần Tu La hét lên rồi bóng dáng của bọn họ ngay lập tức biến mất.
Bên trong một hang động, nằm sâu trong núi
cửu Long có người phụ nữ đeo mặt nạ đột nhiên phun ra một ngụm máu, hơi thở rối loạn, cảm giác như bị tấu hỏa nhập ma!
Còn trong điện Bồng Lai, dưới sự trấn áp của lão tố, sắc mặt Diệp Phàm ngay càng vặn vẹo, không ngừng hộc máu, vô cùng đau đớn!
Soạt, soạt, soạt!! Ị
Lúc này Đông Phương Hạo Thiên, Hiên Viên Bất Bại, Tần chính, Huyết Phu, Đại Hổ, Nhị Hố và Lâm Thi Âm đều xông tới, mỗi người đều vung vũ khí lao về phía lão tổ.
Dù biết thực lực của ông ta đáng sợ đến mức nào, nhưng bọn họ vẫn ra tay, tất cả chỉ vì Diệp Phàm là chủ nhân của bọn họ!
“Không biết tự lượng sức mình!”
Lão tổ điện Bồng Lai nhìn bọn họ không khác gì nhìn con kiến, khinh thường nói. Sau đó liền bộc phát một cỗ áp lực kinh khủng, đánh trúng vào đám người Đông Phương Hạo Thiên.
Phồng phập phồng phập!!!
Đám người Đông Phương Hạo Thiên lập tức bay về sau, từng người ngã mạnh xuống đất, không ngừng hộc máu, hiển nhiên đã bị trọng thương, hơn nữa xương cốt và kinh mạch toàn thân đã bị đứt đoạn, thậm chí Trúc Cơ cũng bị hủy, bọn họ bây giờ đều trở thành tàn phế, hơi thở
vô cùng yếu ớt.
“Các người chỉ là một đám kiến nhỏ bé, mà cũng dám hành động lổ mãng trong điện Bồng Lai sao?”
“Hôm nay, lão phu sẽ tiễn tất cả các người lên đường, đế cho mọi người biết được uy quyền của điện Bồng Lai như thế nào?” Lão tố điện Bồng Lai lạnh lẽo hét lên, giọng nói tràn đầy uy nghiêm.
Lời nói của ông ta truyền đến tai những người có mặt ở đấy, khiến màng nhĩ của họ ù đi, cơ thể bất giác run rẩy.
Thế nhưng không có ai chú ý đến máu trong cơ thể Diệp Phàm đột nhiên chuyển động, một luồng sức mạnh thần bí từ một trong bổn bảo vật còn lại lan tỏa ra rồi lao thẳng về phía cơ thể Diệp Phàm.
“Chết đi!!!” Lão tổ điện Bồng Lai hét lớn.
Ông ta cầm kiếm và chém thẳng về phía Diệp Phàm.
Ông ta không hề có ý định nương tay, muốn tiễn thẳng Diệp Phàm lên đường.
Soạt!
Sắc mặt của Lạc Trì Ngư liền thay đổi, cô ta đang định cứu Diệp Phàm thì đột nhiên ánh mắt cô ta dán chặt vào hắn, cơ thể nhất thời cứng đờ lại.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks