Thánh Thể Bất Phàm - Chương 153 Hoa bỉ ngạn
Chương 153: Hoa bỉ ngạn
“Trải qua chuyện giống như vậy?”
Trần Thiến giật mình.
Diệp Phong gật đầu, trong đầu nhớ lại ký ức không tốt lă,s
Hai năm trước lúc hắn còn ở Bắc Vực, ngoại trừ tứ đại điện chủ ra, Diệp Phong còn có một thuộc hạ cực kỳ đắc lực.
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, tính cách rất giống Tô Khuynh Thành, dáng người cao gầy, cực kỳ xỉnh đẹp động lòng người.
Đồng thời ngoài lạnh trong nóng, ở trước mặt Diệp Phong vô cùng tinh nghịch đáng yêu,
Mặc dù còn trẻ nhưng thực lực của cô ấy lại không hề yếu, chỉ ở sau tứ đại điện chủ, nhưng chênh lệch rất nhỏ, có khi cô ấy có thế đánh bất phân thắng bại với Lãnh Huyết.
Cô ấy tên Dao Quang, quan hệ với Diệp Phong và tứ đại điện chủ vô cùng tốt, Diệp Phong thường gọi cô ấy là Lục muội.
Đứng hàng hai ba bốn năm, lần lượt là tứ đại điện chủ, còn lão đại là Diệp Phong.
So với tứ đại điện chủ, thời gian cô ấy gia nhập quân đoàn bí ấn ở Bắc Vực chậm hơn một ít, nếu không phải vì nguyên nhân này, có khi cô ấy cũng là một trong tứ đại điện chủ.
Cũng vì vậy Lục muội thường xuyên đi theo Diệp Phong, muốn Diệp Phong xây cho mình một ‘điện Dao Quang’.
Diệp Phong cảm thấy tư lịch của cô còn thấp, vì thế không phê chuẩn.
Chỉ nói giỡn chờ ngày nào đó cô đánh thắng tứ đại điện chủ sẽ xây cho cô một ‘điện Dao Quang’, làm cô trở thành điện chủ, Lục muội vui vẻ đồng ý.
Đáng tiếc, Diệp Phong không chờ được ngày này, ngược lại chờ đến tin người chết của cô…
Cô bị một đám sát thủ ám sát.
Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Dao Quang, Diệp Phong đột nhiên hỏng mất.
Hắn không thể ngờ được một thiếu nữ trong sáng vô tư như vậy lại chết trong tay sát thủ.
Sau đó Diệp Phong thông qua đủ loại thủ đoạn tra được tung tích của đám sát thủ thần bí kia.
Đó là một tố chức sát thủ chuyên nghiệp tên là Hoàng Tuyền, bên trong tổ chức, cao thủ nhiều như mây, toàn bộ đều là sát thủ chuyên nghiệp, thậm chí bọn họ còn từng ám sát tổng thống một quốc gia.
Sau khi tra được manh mối của tổ chức
Hoàng Tuyền, Diệp Phong và tứ đại điện chủ cùng
nhau tiêu diệt bọn họ.
Đến nay đã được hai năm
Mặc dù đã diệt Hoàng Tuyền nhưng Lục muội đã không còn nữa, chuyện này cũng trở thành một nỗi tiếc nuối trong lòng hắn.
Hiện tại nhớ lại, tối hôm đó lúc gặp được Tô Khuynh Thành ở quán bar, có lẽ bởi vì cô rất giống Dao Quang nên mới thu hút sự chú ý của chính mình.
Hai người mơ màng lăn khăn trải giường, sau đó trời xui đất khiến Diệp Phong lại phát hiện Tô Khuynh Thành là một trong những vị hôn thê của mình.
Nói đi nói lại cũng coi như là duyên phận.
Hơn nữa đám sát thủ Hoàng Tuyền kia cùng loại với năm tên sát thủ trước mắt, nhiệm vụ của bọn họ cũng chỉ có phép thành công không cho phép thất bại, nếu không chỉ còn con đường chết.
“Diệp Phong? Anh sao vậy?”
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi của Trần Thiến, kéo Diệp Phong từ trong hồi ức về hiện thực.
“Hử?”
Diệp Phong giật mình, liếc nhìn Trần Thiến, nói: “Sao vậy?”
Trần Thiến nói: “Anh ngấn người.”
Đồng thời Trần Thiến lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Diệp Phong.
Diệp Phong nao nao, phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay của Trần Thiến.
Thậm chí hắn cũng chưa nhận thấy được quần áo của mình đã bị ướt đẫm, giống như vừa gặp ác mộng.
“Diệp Phong, anh ốn chứ?”
Trần Thiến hỏi lại.
“Tôi không sao.”
Diệp Phong lấy lại tinh thần, lắc đầu.
“Không sao là được.”
Trần Thiến gật đầu, sau đó cô bắt đầu kiểm tra thi thể của thiếu nữ trên mặt đất,
“Nhiệm vụ thất bại phải tự sát? chế độ của đàn sát thủ này nghiêm khắc như vậy?”
Cô lấm bấm, sau đó liếc nhìn phần cổ của thiếu nữ.
“Đây là thứ gì?” Trần Thiến nhíu mày, đột nhiên hỏi.
“Diệp Phong, anh xem đây là thứ gì?”
Trần Thiến kéo khóa kéo quần áo của thiếu
nữ ra.
Diệp Phong nói: “Cô cởi quần áo của người ta làm gì? Biến thái hả?”
“Không phải, tôi chỉ muốn cho anh xem cái này.”
Trần Thiến nhíu mày, ghét bỏ nhìn Diệp Phong, đồng thời chỉ vào vai trai của thiếu nữ.
Bờ vai của thiếu nữ có một hình xăm nhụy hoa màu đỏ lửa, cực kỳ yêu diễm.
Nhìn thấy hình xăm nhụy hoa này, trán của Diệp Phong nối đầy gân xanh.
Hắn quá quen thuộc với hình xăm này đến mức không thể quen thuộc hơn.
“Đây là hoa gì?”
Trần Thiến hỏi.
“Hoa bỉ ngạn!”
Diệp Phong nói. Hình xăm trên vai thiếu nữ này là hoa bỉ ngạn nở rộ ở Minh giới trong truyền thuyết.
Loại hoa này là hình xăm tiêu chí của tố chức Hoàng Tuyền/
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây!
Đầu óc của Diệp Phong như nố tung, đau đớn như kim đâm.
Hai năm trước, hắn và tứ đại điện chủ đã hoàn toàn tiêu diệt tổ chức Hoàng Tuyền, tại sao
bây giờ nó lại xuất hiện ở Giang Nam Kim Lăng?
Trùng hợp? Hay tro tàn lại cháy?
Hau lúc đó chính mình chưa hoàn toàn diệt trừ sạch sẽ bọn họ?
Diệp Phong lập tức đi đến bên cạnh bốn thi thể nam tính còn lại, lột ra quần áo của bọn họ.
Quả nhiên trên vai trái của thi thể đều xăm hình hoa bỉ ngạn.
Hình xăm xinh đẹp độc đáo này, cả đời Diệp Phong khó có thế quên.
Nói cách khác, đám sát thủ ám sát Trần Thiến và đám sát thủ từng giết Dao Quang ở Bắc Vực là giống nhau, bọn họ đều đến từ Hoàng Tuyền.
“Diệp Phong… Sao vậy, sao đột nhiên trở nên kích động như vậy?”
Trần Thiến hoang mang.
“Tôi không sao.”
Diệp Phong lại lắc đầu, hiện tại Diệp Phong chưa thể kết luận nhóm người này có phải tàn đảng của Hoàng Tuyền hay không.
Hắn hỏi Trần Thiến: “Dạo này cô có đắc tội với ai không?”
“Đắc tội với ai?” Trần Thiến liếc nhìn Diệp Phong, sau đó trả lời: “Tòi là thanh tra, đắc tội quá
nhiều người, không phải anh cũng là một trong số đó hay sao.”
“Phải hận thù sáu đậm, không tính mấy chuyện cỏn con.” Diệp Phong nói.
“Hận thù sâu nặng.”
Nghe vậy Trần Thiến hơi nhíu mày: “Vậy thì có một người.”
“Một tháng trước tôi từng nổ súng bắn chết một người ở ktv.”
Diệp Phong ngẩn người: “Ai?”
“Cũng coi như là một cậu ấm con nhà giàu, hắn ta và đồng bạn đùa giỡn một sinh viên nữ đi làm thêm ở ktv, sau khi tôi đến không những không dừng tay, thậm chí còn có ý đinh động tay động chân với tôi.”
“Cho nên cô bắn chết hắn ta?” Diệp Phong nói.
“Đúng vậy.”
Trần Tinh gật đầu: “Nhưng tình huống lúc đó nghiêm trọng hơn những gì anh nghĩ, tên đó rất ngông cuồng, nếu không tôi cũng không dễ dàng nổ súng.”
“Thì ra là vậy, quả nhiên là thanh tra Trần, làm rất tốt.”
Diệp Phong mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.