Thánh Thể Bất Phàm - Chương 154 Nếu cô ấy còn thì thật tốt
Chương 154: Nếu cô ấy còn thì thật tốt
Trấn Thiến liếc nhìn Diệp Phong nói: “Anh còn có tâm trạng nói đùa, tôi đang nói chính sự đó.”
“Ha ha ha.” Diệp Phong cười nói: “Không phải đang nói chính sự hay sao?”
“Anh…” Trần Thiến bĩu môi.
“Ha ha.” Diệp Phong cười nói: “Cho nên cô nghi ngờ người nhà của tên nhà giàu kia trả thù cô?”
“Đúng vậy.” Trần Thiến gật đầu: “Hiện tại tôi chỉ có thế nghĩ nhà này.”
Nghe vậy Diệp Phong híp mắt, hỏi tiếp: ‘Tinh hình cụ thế nhà bọn họ ra sao?”
Hỏi như vậy bởi vì ‘Hoàng Tuyền’ không phải sát thủ bình thường.
Bọn họ thần bí khó lường, không thiếu cao thủ siêu cấp, người bình thường không mời được sát thủ như vậy.
“Nhà họ Hàn ở Kim Lăng là một gia tộc cấp hai, lập nghiệp dựa vào việc buôn bán vật liệu xây dựng, miễn cưỡng bước vào thượng tầng, tên nhà giàu bị tôi bắn chết là Hàn Đông, là con thứ hai trong nhà.” Trần Thiến nói.
“Lập nghiệp dựa vào việc buôn bán vật liệu xây dựng…”
Diệp Phong nhíu mày, mấy năm trước là thời kỳ đỉnh cao của ngành địa ốc, lập nghiệp dựa vào việc buôn bán vật liệu xây dựng cũng không kỳ quái.
Từ bối cảnh gia đình, nhà họ Hàn này cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Diệp Phong tiếp tục nói: “Nhà họ Hàn ở Kim Lăng cũng coi như có địa vị, cô giết con trai nhà bọn họ, bọn họ không tìm cô gây chuyện hả?”
Trần Thiến chỉ là thanh tra cấp hai, gia nghiệp nhà họ Hàn lớn, muốn xóa số một thanh tra cỏn con như vậy không phải việc khó.
“Bọn họ còn không có quyền lợi này.”
Trần Thiến cười nói.
Diệp Phong nhíu mày: “Hử? Là sao?”
Cô đi đến trước mặt Diệp Phong, kiêu ngạo nói: “Anh biết tứ đại hào môn của Kim Lăng không?”
“Vương Triết?” Diệp Phong buột miệng thốt ra.
“Cái gì mà Vương Triết? Anh đang diễn Hồng Lâu Mộng hả?”
Trần Thiến trợn trắng mắt, nói: “Bốn nhà này lần lượt là Hồ Chúc Lương Trần, tôi nói vậy anh đã hiểu chưa?”
“Hồ Chúc Lương Trần? Trần…”
Nghe vậy, Diệp Phong đã hiểu hơn nửa.
“Thảo nào bọn họ không dám chọc vào cô, thì ra là người của tứ đại hào mòn.”
Nhà họ Hàn chỉ là gia tộc cấp hai ở Kim Lăng, còn bổn nhà này mới là quái vật khổng lồ chân chính.
Trần Thiến cười nói: “Chỉ là hư danh, nhưng thi thoảng vẫn rất hữu dụng.”
“Hiếu.”
Diệp Phong gật đầu: “Nhà họ Hàn không làm gì được cô về mặt chính diện nên đành phải mời sát thủ.”
Trần Thiến nói: “ừ, nhưng có phải nhà họ Hàn làm hay không, tôi cần phải điều tra cẩn thận”
“Tôi cũng vậy.” Diệp Phong nói.
“Anh?” Trần Thiến hơi giật mình.
“Đổi thủ của tôi là Hoàng Tuyền, không liên quan gì đến nhà họ Hàn, nhưng nếu nhà họ Hàn cấu kết với Hoàng Tuyền, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Nói đến đây, cho dù Trân Thiến cách xa 3-5 mét vẫn có thế cảm nhận được sát ý trên người hắn.
Làm Trần Thiến không nhịn được rùng mình.
Cô hỏi: “Diệp Phong, rốt cuộc anh là ai?”
“Tôi?”
Diệp Phong nhếch miệng cười nói: “Xin lỗi, cô không phải vợ của tôi nên không thế nói cho CÔ.
Trần Thiến nói: “Không nói thì thôi.”
“Đúng rồi, tôi tò mò một chuyện, sao anh biết cô gái này là sát thủ?”
Diệp Phong cười nói: “Nhìn thấy bằng mắt.”
“Cô ta là một người xấp xỉ Hóa Kình hậu kỳ, trên người còn tản ra sát ý mãnh liệt như vậy.”
“Tại sao tôi không thấy ra?” Trần Thiến bĩu môi.
“Cô hỏi vì sao?” Diệp Phong nhìn cô, nói: “Tất nhiên bởi vì cô ngốc.”
“Anh… Họ Diệp, sao anh thiếu đánh như vậy hả?”
Trần Thiến tức điên.
“Ngốc là ngốc, còn không cho người ta nói?” Diệp Phong trợn trắng mắt.
“Anh còn nói!” Trần Thiến tức dậm chân.
“Ha ha.”
Diệp Phong cười to, sau đó thu nụ cười,
nghiêm túc nói: “Thanh tra Trần, nhắc nhở cô một cáu, nếu nhóm người này thật sự là người Hoàng Tuyền, vậy bọn họ sẽ đến tìm cô.”
“Sát thủ đợt sau sẽ càng mạnh hơn đợt này, thủ đoạn cũng càng thêm cao siêu.”
Diệp Phong nghiêm túc nói.
Đây cũng là một trong những đặc điểm của Hoàng Tuyền, không chấp nhận thất bại, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Nghe vậy trong lòng Trần Thiến dâng lên một nổi nguy cơ.
Sau một lúc yên lặng, cô hỏi: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
Không sợ kẻ trộm chỉ sợ trộm nhớ thương, cảm giác bị tổ chức sát thủ theo dõi không hề dễ chịu.
“Rất đơn giản.”
Diệp Phong cười nói: “Bám sát theo tôi không rời một bước, cha của Thiên Vương đến cũng đừng mơ động vào một sợ lông của cô.”
“Bám sát anh không rời một bước? Không hiện thực.”
Trần Thiến khoanh tay lạnh lùng nói.
Diệp Phong cười nói: “Không hiện thực cái gì, đừng quên cô là hầu gái của tôi trong vòng
một tháng, phải hầu hạ cuộc sống hàng ngày của tôi.”
“Ai là hầu gái của anh?”
Trần Thiến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Diệp Phong.
“Cô còn không vui?” Diệp Phong bĩu môi: “Người khác tranh nhau làm hầu gái cho tôi tôi còn không cho bọn họ cơ hội kìa!”
“Hừ, ai hiếm lạ.”
Trần Thiến nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nói.
“Ha hả, không quý trọng thì thôi, trên thế giới không bán thuốc hổi hận.”
Diệp Phong gác hai tay sau đầu, đắc ý nói một câu.
Trần Thiến cực kỳ tức giận, hận không thế bóp chết Diệp Phong.
“Anh… Tôi mặc kệ anh! Tạm biệt!”
Cô xoay người đi về phía biệt thự của Tô Khuynh Thành.
Diệp Phong giật mình: “Cô đi nhà tôi làm gì?”
“Đi nấu cơm cho cái tên không biết xấu hố nào đó.”
Trần Thiến lạnh lùng nói.
Vừa mới trải qua bị sát thủ tập kích, đến giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Nhưng khi đi bên cạnh Diệp Phong, cô lại cảm thấy vô cùng an toàn.
Dưới loại cảm giác này, Trần Thiến đành phải lựa chọn buông xuống kiêu ngạo đi nấu cơm cho Diệp Phong.
“Ha hả.”
Diệp Phong nhìn theo bóng dáng rời đi của Trần Thiến, lắc đầu.
Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.
Trước khi đi vào nhà, Diệp Phong lại nhìn thi thể trên mặt đất, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Dao Quang.
“Hai năm… Dài lâu như hai thế kỷ rồi vậy.”
Hắn nói nhỏ, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Nếu cô ấy còn sốnq thì thật tốt.”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks