Thánh Thể Bất Phàm - Chương 155 Các người làm gì vậy
Chương 155: Các người làm gì vậy
LÚC về đến nhà, Trần Thiến đã bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Diệp Phong ngồi trên ghế sa lon với dáng vẻ rất hài lòng.
Nửa giờ sau Trần Thiến làm xong hai món ăn rồi gọi Diệp Phong ra ăn cơm.
“Chậc chậc chậc.” Nhìn thức ăn trên bàn, Diệp Phong cười nói: “Tay nghề của cảnh sát Trần thật tốt. Tôi nếm thử xem sao.”
Diệp Phong kẹp một miếng ớt xanh xào thịt băm rồi bỏ vào miệng, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“ừm, không tệ, rất ngon.”
Hắn liên tục gật đầu khen Trần Thiến.
Trần Thiến ngồi ở một bên, ngạo kiều hừ lạnh mà nói: “Đừng hiếu lầm, sở dĩ nấu cơm cho anh ăn là do nể tình anh đã cứu tôi một mạng.”
“ừm, không có gì, tôi không quan tâm, có ăn là được.” Diệp Phong lộ ra vẻ mặt chẳng đế ý, lại nói với Trần Thiến: “Cảnh sát Trần cũng ăn đi.”
Trần Thiến trợn mắt nhìn Diệp Phong rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cô ấy nán lại ở nhà Diệp Phong đến buổi
chiều, mãi đến hơn năm giờ chiều Trần Thiến mới ngồi không yên mà đứng dậy nói với hắn: “Tôi muốn trở về, gặp lại.”
Trần Thiến rất dứt khoát mạnh mẽ, nói đi là đi.
Diệp Phong nhìn cô một cái mà nói: “Lúc này mới mấy giờ, không chờ thêm một chút sao? Cô ở lại chỗ tôi qua đêm cũng không sao.”
“Không được.”
Trần Thiến nhìn thời gian rồi thản nhiên nói: “Nếu tôi không đi thì vợ anh sẽ trở về.”
“ô?” Diệp Phong nghe vậy thì cười cười: “Cô sợ cái gì, hai ta cũng đâu có làm việc gì không thế lộ ra ngoài, vợ tôi có thế ăn cô sao?”
“Ngậm miệng.” Trần Thiến hừ lạnh một tiếng: “Nói ít vài ba câu không chết được.”
“Ha ha.” Diệp Phong cười nói: “Trời sắp tối rồi, lúc này ra ngoài cô không sợ bị sát thủ để mắt tới?”
Trần Thiến không còn gì để nói, quay đầu nói với Diệp Phong: “Vậy tôi có thể làm sao, cũng không thể bảo anh bảo vệ tôi 24/24 đúng không.”
“…” Diệp Phong như suy nghĩ gì đó mà trầm ngâm một lát: “Tôi không có ý kiến gì, dù sao cái giường nhà tỏi cũng rất lớn, cô ngủ ở đây cũng được.”
“Mơ tưởng.” Trần Thiến trừng Diệp Phong một cái rồi muốn rời đi.
“Thật sự không sợ sát thủ sao?” Diệp Phong nhìn bóng lưng Trần Thiến rời đi mà hỏi.
Trần Thiến dừng bước: “Yên tâm đi, mấy ngày nay trong nhà sẽ có người bảo vệ tôi, tôi cũng sẽ cẩn thận.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Phong khẽ gật đầu.
Trần gia là một trong bổn hào môn của Kim Lăng, gia tộc cường thịnh như vậy không thiếu võ giả thực lực xuất chúng.
Nhưng nếu đối thủ là Hoàng Tuyền thì cũng chỉ là ẩn số.
Lúc hắn suy tư thì Trân Thiến đã đi ra cửa.
Hiển nhiên cỏ quá đánh giá cao thực lực của gia tộc mình, đồng thời đánh giá thấp thủ đoạn của Hoàng Tuyền.
Diệp Phong đứng dậy, đứng ở cửa đưa mắt nhìn Trần Thiến rời đi.
ở cống có một chiếc xe màu đen dừng lại, trên xe bước xuống hai người đàn ông trung niên mặc đường trang cung kính mời Trần Thiến lên xe, hai người này là võ giả của Trân gia.
Đối thủ là Hoàng Tuyền, vậy họ nhất định còn ngóc đầu trở lại, Diệp Phong nheo mắt lại, có lẽ hắn có thể mượn cơ hội lần này để tìm hiểu mọi
chuyện rồi một mẻ hốt gọn tổ chức này.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong bấm một sổ điện thoại.
“Alo, Thanh Loan.”
“Thiếu chủ xin cứ nói.”
“Cô và Hồng Yên tạm dừng chuyện đang làm lại trước, tối nay tới Kim Lăng một chuyến, tôi có nhiệm vụ khác.”
Thanh Loan và Hồng Yên có thực lực đỉnh cao, có hai người ở đây cũng đủ ứng phó chuyện của Trần Thiến.
Thanh Loan trầm giọng đáp đáp: “Vâng Thiếu chủ, hai chúng tôi lập tức xuất phát.”
“Được.” Diệp Phong khẽ gật đầu, chuẩn bị cúp điện thoại.
“Thiếu chủ chờ một chút.”
“ừm?” Diệp Phong giật mình.
“Tiêu tiểu thư muốn nói chuyện với Thiếu chủ.”
Diệp Phong nhíu mày: “Y Nhân về đến H’ô Tám Cư rồi à?”
“Alo anh Phong, anh đi Kim Lăng sao? Hèn chi em thắc mắc sao không tìm được anh.”
Rất nhanh bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói thanh thúy dề nghe của Tiêu Y Nhân.
“Đúng vậy, phía Kim Lăng có chút việc phải xử lý, trong thời gian ngắn không thế quay về.”
“Vậy hiện tại em có thể tới tìm anh không?” Giọng của Tiêu Y Nhân thật quyến rũ hồn phách.
“Giờ sao?” Diệp Phong nhíu mày nói: “Được, vừa vặn lát nữa Thanh Loan và Hồng Yên cũng phải đến Kim Lăng, hay em đến cùng họ đi?”
“ừm, em cũng nghĩ như vậy.” Tiêu Y Nhân cười nhẹ mà nói: “Vậy quyết định thế đi, anh Phong chờ em.”
Nói xong, Tiêu Y Nhân liền cúp điện thoại.
Diệp Phong lắc đầu cười cười, trong căn biệt thự to lớn mà chỉ có hẳn và Tô Khuynh Thành cũng khá quạnh quẽ.
Nếu Tiêu Y Nhân đến thì nhất định sẽ náo nhiệt không ít.
Sau một tiếng rưỡi, Thanh Loan Hồng Yên lái xe đưa Tiêu Y Nhân đến biệt thự của Tô Khuynh Thành.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Tô Khuynh Thành còn chưa tan tầm, Diệp Phong vừa vặn đứng chờ ở cửa.
Tiêu Y Nhân chậm rãi đi xuống xe, cô mặc một bộ váy dài hoa nhí màu hồng, đôi môi đỏ thắm, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, gương mặt
xinh đẹp tinh xảo lộ ra khí tức chị đại tràn đầy quyến rũ.
Nhất là độ cong đầy đặn trước ngực kia càng kinh người và đáng chú ý.
Diệp Phong nhìn Tiêu Y Nhân, cơ thể và đầu óc không khỏi khẽ nhúc nhích, đây quả thực là mỹ nhân trời sinh, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng hận không thế lập tức nhào tới hung hăng chà đạp trên người cô…
“Anh Phong.”
Tiêu Y Nhân xách váy bước nhanh về hướng Diệp Phong, vừa đến trước mặt Diệp Phong đã kích động ôm lấy hắn.
Cái mông tròn trịa của cô vểnh cao làm váy căng lên như muốn nứt toạc, đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp toả ra vẻ sáng bóng cực kỳ mê người, trông như một quả đào mật chín mọng đầy vẻ dụ hoặc vô hạn.
Diệp Phong sững sờ, chỉ cảm thấy trước ngực truyền đến xúc cảm mềm mại, sau đó là một mùi thơm ngát đập vào mặt.
“Nhớ em không?” Đôi mắt Tiêu Y Nhân như làn nước mùa thu, mỉm cười nhìn Diệp Phong mà nói.
“Nhớ, sắp nhớ muốn chết rồi.” Diệp Phong cúi đầu mắt nhìn đồi núi trập trùng của Tiêu Y
Nhân, cười ha hả mà nói.
“Em cũng nhớ anh.” Tiêu Y Nhân nói, duỗi hai tay ra vòng quanh cổ Diệp Phong, ôm chặt lấy hắn.
Cảnh tượng thân mật này vừa vặn bị Thanh Loan và Hồng Yên sau lưng nhìn thây.
“Khụ khụ.” Diệp Phong ho khan hai tiếng rồi nói với Tiêu Y Nhân: “Thanh Loan và Hồng Yên đều nhìn kìa.”
“À.” Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Y Nhân lập tức đỏ lên, vội vàng buông Diệp Phong ra.
Quay đầu nhìn lại thì phát hiện hai người đều mỉm cười, hại mặt Tiêu Y Nhân càng đỏ hơn.
Diệp Phong cười cười, đi ra phía trước kế lại chuyện giữa Trần Thiến và Hoàng Tuyền lại một chút.
Hai người nghe xong lập tức gật đầu nói: “Thiếu chủ yên tâm, cứ giao chuyện này cho chúng tôi.”
Nói xong hai cô đã lái xe chạy từ cống biệt thự rời đi.
Thấy hai người rời đi, Tiêu Y Nhân khẽ cắn đôi môi mỏng hồng nhuận gợi cảm, đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng óng ánh, không kịp chờ đợi mà đi vào biệt thự với Diệp Phong.
Vừa vào phòng khách, Tiêu Y Nhân đã vứt
túi xách trong tay xuống rồi ôm lấy Diệp Phong, nhón chân lên, thân thể mềm mại áp sát vào người Diệp Phong rồi cánh tay yếu đuối không xương quấn quanh cố hắn, dùng đôi môi anh đào hỏn hắn.
Một ngày không gặp như cách ba năm.
Diệp Phong bị hôn đến tâm tư nhộn nhạo, hô hấp thô nặng lên, nhịn không được muốn làm chuyện càng thân mật hơn.
Hắn ôm chặt giai nhân trong lòng, nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt rơi vào cánh môi ướt át mềm mại của Tiêu Y Nhân.
“Ưm…” Tiêu Y Nhân ưm một tiếng rồi vươn hai tay ôm thắt lưng Diệp Phong, gương mặt ửng đỏ cực kỳ thẹn thùng.
Trong phòng khách lập tức khí thế ngất trời…
Nhưng lúc này ở cửa bổng truyền đến một tiếng kêu khẽ: “Các người làm gì vậy.”
Diệp Phong giật mình rồi lập tức quay đầu nhìn lại, Tô Khuynh Thành đột nhiên trở về vào lúc này.