Thí Chủ, Mặt Ngài Có Điềm Xấu - Thí Chủ, Mặt Ngài Có Điềm Xấu - Chương 4
Mọi người đều mất cảm giác thèm ăn, còn tôi cầm túi bánh mì gặm nhắm đầy cay đắng.
Mẹ ơi, sao một túi bánh mì bình thường của họ thôi mà cũng ngon đến thế!
“Từ giờ trở đi, mọi người nhất định phải giữa bùa bình an tôi đưa cho khi ra ngoài. Tốt nhất là không nên ăn đồ ăn bên ngoài và uống nước do người khác rót. Tất nhiên, nếu vô tình bị hạ cổ thì tôi đây cũng có thể giải, nhưng tôi sợ rằng mọi người không thể chấp nhận quá trình này.”
“Cái gì, quá trình gì?”
Sắc mặt Hứa Vị Ương tái nhợt, kinh hãi nhìn tôi.
“Hà hà, rắn, rết, cóc to thế này bò ra khỏi miệng em đấy.”
Tôi đưa tay ra vẽ vời.
“Ụa.”
Mẹ Hứa Hạo Trạch chạy lại thùng rác, nôn mửa đến xanh mặt.
“Hứa Tư Ninh, cô cũng đã nhìn ra nhà của chúng tôi hiện đang bị pháp sư hắc ám nhắm tới. Khắp nhà đầy rẫy nguy hiểm, cô chắc chắn còn muốn ở lại cùng chúng tôi sao?”
Cha Hứa Hạo Trạch nhìn chằm chằm vào Hứa Tư Ninh nhưng giọng nói dịu dàng của ông lại rất chết người.
Lập tức Hứa Tư Ninh đỏ bừng mặt, cô ta mê mẩn nhìn cha Hứa Hạo Trạch: “Bố, con chỉ muốn ở bên bố thôi. Đây cũng là tâm nguyện của mẹ con.”
25.
Để bày tỏ lòng kính trọng đến lục phủ ngũ tạng của tôi, Hứa Hạo Trạch nói rằng anh ta sẽ đưa tôi đến nhà hàng tốt nhất để dùng bữa.
Tôi mừng rỡ nhìn anh ta: “Là Michelin sao? Người ta nói một bữa ăn ngàn vạn tệ, chờ đồ ăn mất mấy tiếng đồng hồ mà ăn chỉ trong vài phút, là kiểu đấy sao?”
Hứa Hạo Trạch nhịn không được mà bật cười, xoa đầu tôi: “Ừ, đi thôi!”
Tôi hơi phấn khích một chút, chuyến xuống núi này nói ra cũng thật có lời, được ở biệt thự lớn, ăn Michelin và ngắm nhìn trai đẹp.
Không biết sư huynh Thanh Huyền có may mắn như tôi không, ha ha ha.
“Thanh Vũ, cô có cảm thấy Hứa Tư Ninh có vấn đề không?”
Có vẻ như người nhà họ Hứa đều đã nhận thấy cô ta có điều gì đó không ổn nên tôi gật đầu.
“Ngũ quỷ trấn trạch bị phá nên khả năng đối phương không nhịn nổi nữa, vì vậy gần đây sẽ ra tay rất nhiều, mấy người nhớ cẩn thận mội chút.”
“Tôi không lo lắng lắm. Có cô ở đây nên tôi chẳng sợ gì.”
Hứa Hạo Trạch trìu mến nhìn tôi. Đôi mắt của anh ta cũng đẹp thật, vừa đen lại vừa sáng, ở giữa còn có nhiều ngôi sao lấp lánh, khiến tôi rung động mà không không thể giải thích được.
Tôi vỗ nhẹ vào vai anh ta.
“Dạo này đừng yêu đương nữa. Cơ thể còn zin này của anh có ích lắm đấy!”
Hứa Hạo Trạch dịu dàng nhìn lại tôi, từ khoé mắt cho đến đuôi lông mày đều mang theo ý cười.
“Được rồi, mọi việc đều nghe theo cô.”
Anh ta cố tình hạ thấp giọng khiến tôi nổi cả da gà.
Có chuyện gì với anh chàng này vậy? Kỳ quặc quá.
26.
Cơm nước xong xuôi về đến nhà cũng đã khuya, lòng tôi luôn dâng lên cảm giác bất an, cứ thấy sẽ có chuyện lớn sẽ xảy ra trong hai ngày tới.
Tôi gửi tin nhắn cho sư huynh, anh ấy nói rằng mình và sư phụ tình cờ gặp nhau ở Giang Nam, vừa mới đối phó xong với một Giáng đầu sư*.
*Thuật Giáng đầu: được ghi chép trong quyển Hồ sơ quỷ dị, thuật Giáng Đầu hoặc Cống Đầu thuật, thuật Cuồng Đầu (Tame Head) là một loại vu thuật được lưu hành ở Đông Nam Á.
Nghe lương năm triệu nên sư phụ và sư huynh rất hưng phấn, nói giải quyết xong việc trước mắt sẽ lao tới ngay.
Trong nháy mắt tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Sư phụ đến thì không có gì là không thể giải quyết.
Vậy mà trong hai ngày tiếp theo ở nhà lại sóng yên biển lặng, ngoại trừ Hứa Tư Ninh cứ quậy phá.
Cô ta hớ chút là đi nhầm phòng, mặc váy thắt eo gợi cảm đột nhập vào phòng ngủ của Hứa Hạo Trạch.
Phòng của cô ta ở tầng hai còn phòng của Hứa Hạo Trạch ở tầng ba, chẳng hiểu sao cô ta lại vào nhầm cho được.
Lúc đó tôi đang dạy Hứa Hạo Trạch bước đi theo Bát Quái thì Hứa Tư Ninh cầm một ly rượu vang đỏ, phô bày tư thế gợi cảm.
Dáng người kia, chậc chậc, phồng tới nhô lui, tóm lại một chữ thôi, tuyệt!
Nhìn thấy tôi, cô ta hơi xấu hổ, trước khi đi còn khom lưng xin lỗi chúng tôi, nói rằng đi nhầm phòng.
Khoảnh khắc cô ta cúi xuống là sắc xuân vô hạn.
Cô ta thật biết điều. Tôi thì hứng thú ngắm nhìn còn mặt Hứa Hạo Trạch lại tái mét.
Sáng hôm ở trong phòng khách, cô ta lại vô tình rơi vào vòng tay của cha Hứa Hạo Trạch.
“Bố ơi, hình như chân con bị trẹo rồi…”
Giọng nói mềm mại quyến rũ, âm đuôi càng giống câu móc, cào vào trái tim người khác thật ngứa ngáy.
Hứa Tư Ninh thật là hăng hái!
Nhưng cô ta lại bị nhóc con Hứa Vị Ương xách lên phát một, xem ra mảnh mai quá cũng không tốt.
Sự náo nhiệt trong hai ngày nay đều đến từ vị trí Hứa Tư Ninh, tôi đã xem nó cực kỳ say mê.
27.
Lại là một ngày nhàn rỗi trôi qua, hôm nay sau khi ăn cơm xong cả nhà họ Hứa đều ngồi quây quần trên sofa xem TV.
TV đang chiếu bộ phim zombie của Lâm Chính Anh, tình cờ thay lại chiếu cảnh hai người bị quỷ ám.
Sắc mặt tái nhợt, chân kiễng lên, toàn thân cứng đờ.
Hứa Vị Ương ôm lấy cánh tay tôi, ngẩng đầu hỏi: “Chị Thanh Vũ, thật sự có thể bị quỷ ám sao?”
Tôi hưng phấn bắt đầu “phổ cập khoa học” cho họ: “Con người có dương khí nên ma quỷ bình thường không thể ám vào người.”
“Trừ phi là ác linh có đạo hạnh nhất định, nếu bị ác linh ám vào người tất nhiên vẫn có thể nhìn phát là ra.”
“Đầu tiên là cả mặt chuyển sang màu xanh rồi đen sì.”
“ m khí của quỷ rất nặng cho nên nếu bị quỷ nhập vào thì cơ thể nhất định cực kỳ lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể sẽ khác với người thường.”
“Quan trọng nhất là nhìn vào đôi mắt. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Ngay cả lòng trắng trong mắt của người bị quỷ ám cũng có màu đen, nhìn sơ qua thôi cũng rất đáng sợ!”
“Mặt xanh xao và lòng trắng mắt màu đen?”
Giọng nói của Hứa Vị Ương bắt đầu run rẩy.
“Họ có giống như dì Chu và chú Lưu không?”
Cái gì?
Ôi vãi linh hồn!
Tôi quay lại thì thấy phòng khách chật kín người hầu của nhà họ Hứa, bao gồm cả tài xế và đầu bếp.
Có hơn chục người, tất cả đều có khuôn mặt xanh xao và tròng mắt đen.
Một ổ ác linh chạy ra từ đâu vậy?
28.
Hứa Tư Ninh cười lạnh một tiếng, đứng dậy và vỗ tay: “Ra tay đi!”
Quả nhiên là cô ta!
“Để yên cho hai người đàn ông kia còn những người khác giết không thương tiếc.”
Vãi nồi!
Đều là phụ nữ tội gì làm khó nhau vậy!
Trong tất cả các loại yêu ma quỷ quái, tôi sợ nhất là phải chiến đấu với người bị quỷ ám.
Đánh mạnh thì sợ đánh hỏng luôn người vô tội.
Đánh nhẹ thì họ sẽ giết tôi.
Quả là một vấn đề nan giải.
“Tôi biết cô không phải con gái của tôi. Khi tôi và Chu Uyển Ninh chia tay, cô ấy vốn không có thai.”
Hứa Tư Ninh say mê nhìn ba Hứa: “Tôi quả thật không phải là con gái ông, nhưng vẫn là con gái của Chu Uyển Ninh. Không hổ là người đàn ông mà mẹ tôi cả đời không quên, ông yên tâm, tôi sẽ không nỡ làm tổn thương ông đâu…”
Những kẻ phản diện thường chết vì nói quá nhiều, tôi đã ra tay trước và hạ gục dì Chu chỉ trong vài giây.
“Hứa Hạo Trạch, cắn đứt ngón tay giữa của anh rồi chỉ vào giữa trán bọn họ!”
Biệt thự rộng rãi ngay lập tức rơi vào hỗn loạn.
May mắn thay, Hứa Tư Ninh sợ làm tổn thương cha của Hứa Hạo Trạch nên những người bị quỷ ám chỉ động tay động chân chứ không cầm dao. Nếu không, nhà họ Hứa hôm nay thật sự khó mà thoát khỏi kiếp nạn này.
29.
Tôi đá tên đầu bếp béo đang ôm cổ mẹ Hứa sang một bên, rồi lại nhảy lên bàn trà.
Lúc này Hứa Vị Ương cũng đang bị bác tài xế Lưu nâng lên cao, nếu ném xuống đất chắc con bé sẽ bị tàn tật mất.
Vào thời điểm quan trọng, Hứa Hạo Trạch và cha anh ta thể hiện sức chiến đấu đáng kinh ngạc.
Đặc biệt là Hứa Hạo Trạch, sau vài ba chiêu đã chấm được một người.
Anh ta có cơ thể của một đồng tử nên máu trên ngón giữa mang dương khí rất mạnh, lúc chấm vào trán có thể tạm thời phong ấn những ác quỷ trong cơ thể.
Nhưng thời gian rất ngắn, chỉ được khoảng mười phút.
“ y dô, tô thật sự đánh giá thấp cô rồi nha, ranh con đạo cô.”
Hứa Tư Ninh ngồi trên bậu cửa sổ, bắt chéo chân, vui vẻ nhìn chúng tôi.
Lúc này có một con rắn nhỏ màu xanh lá cây quấn quanh cổ cô ta, phun ra toàn là hơi độc. Đôi mắt như hạt đậu đen của nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Bảo bối, gọi các bạn nhỏ của em xuất hiện đi.”
Hứa Tư Ninh hôn con rắn trên cổ rồi nở một nụ cười làm chao đảo chúng sinh: “Con ranh đạo cô kia, chị đây tặng thêm cho em một món quà lớn!”
Cô ta búng ngón tay.
Tuy trong nhà có nhiều tiếng động nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng xào xạc trên bãi cỏ bên ngoài.
Dường như lúc này có vô số con rắn đang bò dày đặc về phía nhà chúng tôi.
30.
Hứa Tư Ninh ngồi trên bậu cửa sổ, hai chân bắt chéo, một tay giơ cao, vẫn giữ tư thế búng tay.
Tư thế này rất đẹp nhưng nếu giữ lâu sẽ trông như kẻ ngốc.
Tôi đá tên đầu bếp Tây đang tiến tới và nhét đồng xu Ngũ Đế bóng loáng vào miệng hắn.
Đầu bếp lập tức đứng bất động như tượng.
“Há há, ngốc quá đi à? Cô đang thắc mắc tại sao đợi lâu như vậy mà mấy con rắn không tiến vào đúng không?”
“Cô sẽ không nghĩ rằng mấy ngày nay tôi thật sự không chuẩn bị gì đấy chứ?”
“Ngày đầu tiên cô đến đây thì chúng tôi đã nghi ngờ cô rồi, cái này gọi gậy ông đập lưng ông. Ha ha ha, ngốc chết đi được!”
Tôi cười tự hào một lúc rồi cắm lá cờ vàng lên cây xanh giữa phòng khách.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên, tất cả người hầu bị tà linh ám đều hét lên đầy đau đớn.
“Thất Tinh Sát Quỷ Trận, từng nghe qua chưa?”
Đôi mắt của Hứa Tư Ninh đỏ lên vì tức giận.
Rất khó để nuôi đám ma quỷ này, cần phải dùng máu thị con người để nuôi dưỡng chúng.
Hứa Tư Ninh nuôi dưỡng mấy chục ác linh này, mấy năm nay ắt hản tạo nhiều tội ác, trên tay đã vấy bao nhiêu máu tanh.
“Đạo cô thối tha! Cô muốn chết rồi đấy!”
Hứa Tư Ninh nghiến răng và lao về phía tôi.
Nhưng cô ta đã bất cẩn rồi.
Trên thực tế, thứ tôi giỏi nhất không phải là đạo pháp mà là đấm bốc và đi quyền.
Sư phụ nói nếu đạo pháp của tôi đứng thứ ba thì võ thuật của tôi phải đứng thứ nhất.
Thành thật mà nói, khi còn nhỏ tôi luôn muốn được thi đấu ở Thế vận hội.
Nhưng thầy nói rằng việc này là bắt nạt người khác quá đáng nên tôi không được phép tham gia.
31.
Trong chốc lát Hứa Tư Ninh đã bị tôi ấn xuống đất, cô ta quay đầu lại nhìn tôi đầy căm hận, ánh mắt ngoan độc và vẻ mặt thật hung dữ.
Tôi im lặng hạ cánh tay đang giơ lên của mình xuống.
Chết tiệt, cô ta đẹp quá, tôi không thể xuống tay được!
Tôi lấy ra một sợi dây thừng rồi quấn quanh Hứa Tư Ninh.
Hứa Hạo Trạch và gia đình nằm liệt trên ghế sofa, há to miệng thở dốc.
“Con rất hối hận, bố ơi, tại sao ngay từ đầu bố lại gửi con đi học múa ba lê và violin chứ?”
Hứa Vị Ương ngồi dưới đất lau nước mắt.
“Khó trách người ta nói vô dụng nhất chính là học giả. Chờ chuyện này giải quyết xong, nhất định con sẽ theo chị Thanh Vũ lên núi học pháp thuật!”
Hứa Hạo Trạch lau mồ hôi trên mặt và nhìn tôi với đôi mắt rực lửa: “Thanh Vũ, cảm ơn cô!”
Mẹ Hứa lao vào vòng tay ba Hứa, khóc lóc thảm thiết: “Chồng ơi, làm em sợ chết khiếp. Vừa rồi em suýt nữa đã bị bóp cổ chết!”
“Con khốn đừng ở đấy ra vẻ!”
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, tràn ngập sự chán ghét và ghen tị.
Hứa Tư Ninh mừng rỡ ngẩng đầu: “Mẹ ơi, mẹ đến rồi!”
Đúng lúc này, một người phụ nữ cực kỳ chói loá từ cửa bước vào.
Bà ta trông khoảng ba mươi tuổi, mái tóc dài gợn sóng màu nâu hạt dẻ, đường nét khuôn mặt thanh tú và đôi mắt phượng hơi xếch lên.
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám đen, xẻ đến tận đùi, để lộ vùng da trắng như tuyết.
Bà ta đẹp quá!