Thiên Y Tiêu Dao - Chương 28 Bảo vật vô giá
Chương 28: Bảo vật vô giá
“Cái này…”
Phương Lão cũng khẽ giật mình, quay đều nhìn lại vật phẩm còn lại của Trần Ngao, rồng phun châu, nhưng sau khi nhìn một lát lại chán nản lắc đau
“Món đồ này quả thật chỉ là một món hàng mỹ nghệ bình thường, tuổi thọ tối đa thì chỉ tầm mười hay hai mươi năm, giá trị không đáng bao nhiêu tiền đâu ”
Lời này của Phương Lão vừa dứt, có không ít người thở dài một hơi.
Phương Lão là đại sư giám bảo trụ cột của Nam Tuyền, đức cao vọng trọng. Đến cả õng cũng đã nói như vậy, thế thì chầc chằn không thế sai được. Trước đó là do bức “Thu Sơn Đồ” thật được giấu trong bức tranh giả, lấy giả loạn thật, khiến cho người khác không nhận ra cũng coi như là hợp tình hợp lý, nhưng món hàng mỹ nghệ rồng phun châu này chắc chắn là đồ giả.
“Ha…” Lão Ngõ cũng cảm thấy may mắn thở hằt ra một hơi, trong lòng ông ta đã hối hận lắm rồi. Óng ta hận không thế đánh chết bản thân, óng ta vậy mà đế bức tranh “Thủ Sơn Đồ” trị giá hai ngàn vạn vụt mất ngay dưới mí măt mình.
Nhưng may là khối rồng phun châu chí là hàng mỹ nghệ bình thường, nếu ông ta lại nhìn lầm thêm một lần nữa, chỉ sợ sẽ tức đến ói máu.
“Này, anh bạn trẻ, thật sự không muốn suy nghĩ lại về đề nghị của tòi về bức ‘Thu Sơn Đồ’ kia sao? Nếu cậu đồng ý từ bỏ món đồ mình yêu thích, tôi không chỉ trả cậu hai ngàn vạn, còn có thế tặng cậu thêm một cái lò nung của đời nhà Minh, cũng xem như là có cái đế tặng cho bạn gái của cậu.” Phương Lão vần chưa từ bỏ ý định, kiên trì thuyết phục Trần Ngao, dù sao bức tranh “Thu Sơn Đồ” của Quách Hi thật sự rất quý giá, chẩng những thế nó còn có giá trị sưu tầm cao, ông ấy không muốn bỏ qua.
Lời này của ông vừa dứt, lại gợi lên thêm một trận sửng sốt, lò nung đời nhà Minh, giá trị trên thị trường cũng phải đáng giá trăm ngàn tệ, huống chi còn là do Phương Lão đưa cho, càng thêm trân quý.
“Không được, lời nói đã nói ra giống như bát nước đã hất đi, tòi đã nói là tặng nó thì sẽ tặng!” Trần Ngao nhẹ nhàng lằc đầu từ chối, khiến Phương Lão nhịn không được thở dài, xem ra lần này ỏng không có duyên với bức “Thu Sơn ĐỒ” này rồi.
“Nhưng mà, ngược lại tòi vẫn còn một món vật phẩm nữa đế ông cân nhắc.” Nói xong, Trần Ngao lại đưa khối mỹ nghệ rồng phun châu ra một Tân nữa, khiến Phương Lão sững sờ chốc lát rồi lập tức lắc đầu.
“Chàng trai trẻ, tòi vừa nói với cậu rồi, khối rồng phun châu này của cặu là hàng thủ còng hiện đại, hoàn toàn không đáng bao nhiêu tiền.” Phương Lão cực kỳ khắng định mà nói.
“Mắt thấy chưa chắc đã là thật, có lẽ, thứ này nó không chỉ đơn giản giống như bề ngoài như vậy đâu?” Sắc mặt Trần Ngao vẫn không chút thay đối, quay người về hướng của lão Ngô mở miệng:
“Ông chủ, phiền ông cho tòi mượn cây búa một lát.”
“Búa?” Nghe vậy lão Ngô kinh ngạc trong chốc lát, vừa cầm búa đưa ra, vừa chế giễu nói:
“Chàng trai trẻ, không lẽ cậu nghĩ phía bên trong khối rồng phun châu này cũng có giấu bảo vật?”
Ông ta đã mắc sai lầm một lần, tuyệt đối không có khả năng sẽ mẳc sai râm lần thứ hai.
Ông ta xác định chắc chằn trong khối rồng phun châu này không có giấu bí mặt gì, bời vì lúc trước ông ta đã kiếm tra nói rất kỹ, bẽn trong không có gì, tuyệt đối không có khả năng bên trong lại giấu bảo vặt.
Trần Ngao không đế ý đến ông ta, đưa tay nhận lấy búa, trong lúc mọi người đang rất khẩn trương thì anh dùng búa đập thật mạnh một cái vào khối mỹ nghệ rồng phun châu kia.
“Bốp..;
Khối mỹ nghệ rồng phun châu lặp tức bế nát, những mảnh sứ vỡ rơi loạn tứ tung trên mặt đất, đám đòng khấn trương nhìn qua một lượt, nhưng đến cuối cùng không hẹn mà cùng nhau lắc đau thở dài.
“Không sao, không sao, bén trong thật sự không có giấu bảo vật.”
Lão Ngô cũng thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hòi lạnh trên trán, vừa rồi ngữ khí khẳng định của Trần Ngao khiến õng có chút hoài nghi nhân sinh, sợ thật sự bên trong khối mỹ nghệ rồng phun châu này có giấu thứ gì đó mà ông ta không phát hiện ra.
“Haizz…”
Phương Lão cũng thờ một hơi thật dài, òng ta còn tưởng lần này sẽ lại xuất hiện kỳ tích, nhưng xem ra là õng đã suy nghĩ nhiều rồi.
“Đừng nóng vội, đây không phải vẫn còn chưa xong sao?”
Nhưng Trần Ngao vẩn rất bình tĩnh từ từ mở miệng, xòe tay ra, lúc này đám người mới phát hiện trong tay anh vẩn còn cầm một hạt châu tròn trịa, ước chừng lớn bằng cái trứng gà, vừa rồi khi đạp nát khối mỹ nghệ rồng phun châu, tay anh vẩn luôn nắm chặt hạt châu này, chắng lẽ….
Lão Ngô trong lòng hồi hộp một chút, bỗng nhiên từ trên ghê’ đứng bật dặy, trong lòng ông ta có dự cảm không tốt…
Không nói nhảm thêm nữa, Trần Ngao lại bắt đầu giơ búa đập xuống, nhưng mà lần này anh đập rất cấn thận từng li từng tí, chỉ là dùng búa nhẹ nhàng gõ vào hạt châu, hạt châu phát ra tiếng đinh đinh đang đang.
“Không đúng!”
Chỉ gõ vài cái, sắc mặt Phương Lão đã đại biến, nhìn chằm chằm vào hạt châu, tiếng vang này, có chút gì đó kỳ lạ, chẳng lẽ…
Tách…
Đúng lúc này, sau khi bj Trần Ngao gõ mấy cái thì hạt chây kia cũng tử từ nứt ra các khe hở nhỏ, một miếng sứ rơi xuống lộ ra một tia sáng chói mắt đập vào mắt đám đỏng.
“Là dạ minh châu!”
Vào lúc ánh sáng màu xanh kia xuất hiện thì cả người Phương Lão cũng khẽ run, sợ hãi kêu lén.
“Cái gì?!”
Đám đòng lại sững sờ thêm một lần nữa, không dám tin nhìn chằm chằm vào hạt cháu trên tay Trần Ngao đang từ từ lộ ra dáng vẻ vốn có của nó, cả hạt châu đều là màu xanh, vô cùng trơn bóng, phát ra ánh sáng xanh, khiến cho người ta nhịn không được mà nhìn nó thêm vài lần.
“Vậy mà thật sự bên trong có giấu bí mật, là dạ minh châu, một viên dạ minh châu lớn như vậy.*
Phương Lão hít vào một hơi, phản ứng của ông càng thêm hoảng sợ hơn so với lần nhìn thấy bức tranh “Thu Sơn Đồ.”
“Ôi trời ơi, một viên dạ minh châu lớn như vậy, nó đáng giá bao nhiêu tiền.”
“Trước đây không phải cũng có một viên dạ minh châu lớn bừng trứng bồ cáu mà đã kêu giá năm tràm vạn, viên dạ minh châu lớn như thế này, ít nhất cũng phải một ngàn vạn tệ.*
“Cái rắm nhà anh, vién dạ minh châu này không chỉ lớn, mà còn có màu sâc rất đẹp, so với viên dạ minh châu lần trước tốt hơn rất nhiều, đoán chừng giá cũng phải đến mấy ngàn vạn tệ.”
Đám người ầm ĩ nghị luận, hâm mộ nhìn viên dạ minh châu đang trên tay Trần Ngao, đây chính là đang mấy ngàn vạn tệ, quả nhiên nhân sinh mơ hồ, không tiền mượn nợ mua đồ giảm giá, thế mà lại mua được bức tranh “Thu Sơn Đồ” thật giá trị hai ngàn vạn, bây giờ lại có thêm viên dạ minh châu giá tri mấy ngàn vạn.
Chàng trai trẻ này, quả thật vô cùng may mân.
“Phương Lão, không biết viên dạ minh châu này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Phân ứng này của đám đòng đều nằm trong dự đoán của Trần Ngao, anh đem viên dạ minh châu đưa cho Phương Lão.
“Cái này…”
Phương Lão nhận lấy viên dạ minh châu, đưa tay vuốt ve, cảm nhận sự trơn bóng của nó, chất lượng thượng thừa, tử màu sắc đến hình dáng đều không có gì để bắt bẻ. Trong vò thức, hai hốc mắt của òng có chút ương ướt, giọng nói cũng khẽ run rẩy: “Đây là bảo vật vò giá, bảo vật võ giá.”
Bảo vật vò giá!
Đám người lại liên tục hít thở không thòng, bức tranh “Thu Sơn Đồ” kia cũng xem như là còn có giá, nhưng viên dạ minh châu này thế nhưng Phương Lão đã nói thẳng là bảo vật vô giá, thứ này hắn là rất quý báo.
Chàng trai trẻ này quả thật là quá may mắn mà.
Ầm…
Nghe Phương Lão nói nhưvặy, hai chân lão Ngô mềm nhũn, trực tiếp ngã vật ra đất, giống như toàn bộ sức lực của òng ta đã bị người ta rút cạn. õng ta là trà trộn trong giới đồ cổ lâu như vậy, bảo vật có giá trị lớn nhất ông ta từng thu cũng chỉ có giá trị trăm vạn, không nghĩ đến hai món bảo vặt vô cùng có giá trị này đã ở bên cạnh õng ta thời gian dài, mà õng ta lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Lúc trước ông ta còn vì lừa được của Trần Ngao năm ngàn tệ mà đắc chí, bây giờ mặt bị vả cho đau nhức, õng ta muốn chết đi cho rồi.
“Bảo vặt vô giá?”
Trần Ngao lại khẽ nhíu đỏi lòng mày, vì anh còn định dùng viên dạ minh cháu này đổi lấy một ít tiền, bây giờ xem ra là có hơi phiền toái rồi, “Phương Lão, hay là không ông vẫn cho tôi một cái giá đi, tòi đang thiếu tiền.”
Thiếu tiền?
Lúc này đến phiên Phương Lão buồn bực, với ánh măt tinh tường lựa chọn đồ tốt của Trần Ngao thì liền biết anh không phải là người bình thường, đến bản thân õng còn theo không kịp anh, vậy mà lại đang thiếu tiền?
“Chuyện này…” Trong lúc nhất thời Phương Lão cũng gặp chút khó khăn, cười khố lắc đau, “Anh bạn trê, viên dạ minh châu này rất có giá trị thời gian, nếu thật sự muốn bán, giá trị ít nhất cũng phải là nám ngàn vạn.”
“Được, nãm ngàn vạn thì năm ngàn vạn đi.” Trần Ngao sảng khoái gật đều, khiến Phương Lão sững sờ.
“Cậu thật sự đồng ý bán cho tôi với giá năm ngàn vạn?” Phương Lão kinh ngạc nói, phải biết năm ngàn vạn chỉ là giá trị thấp nhất, nếu thật sự mang đi đấu giá, giá tri của nó thậm chí có thế lên đến hơn mười ngàn vạn.
“Đương nhiên rồi.” Trần Ngao gật đầu khẳng định, cho dù là đồ tốt, nhưng không có cách nào sử dụng thì giữ lại nó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, huống chi hiện tại anh cũng đang cần một số tiền lớn.
“Vậy thì tòi cám ơn anh bạn trẻ, tôi sẽ cho người chuyến tiền cho cậu.” Nói xong, Phương Lão liền cho người chuyến khoản cho Trần Ngao. Óng ta kích động nhặn lấy viên dạ minh châu, hai tay đưa một tấm danh thiếp cho Trần Ngao, “Anh bạn trẻ, lần này tôi đã kiếm được món hời từ cậu, cứ coi như lần này tôi nợ cậu một cái ân tình, về sau nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói nhé.”
Lời này của Phương Lão vừa dứt, đám người xung quanh lại hít sâu một hơi, chuyện
Phương Lão nợ ân tình, tuyệt đối là chuyện ngàn vàng khó mua.
Còn lão Ngô ở bên cạnh đã khóc không thành tiếng, ông ta vả thật mạnh vào mặt mình hai cái, hối hận đến sắp phát đién rồi. Năm ngàn tệ bán đi hai món đồ, thế nhưng giá tri thật của nó lại là giá trên trời.
ỏng ta thầm quyết định, tối nay nhất định sẽ đem hết tất cả những món đồ cổ có đập vỡ hết, không chừng còn có thể tìm thấy được bảo vật nào đó được giấu bên trong.
“Đúng rồi, õng chủ Ngõ, cảm ơn ông đã cho tôi mượn búa, giúp tôi kiếm được nhiều tiền lời như vậy, một trăm tệ này coi như tôi trả cho ông tiền mướn búa.”
Ngay sau đó, Trần Ngao bước đến trước mặt õng ta, rút ra tờ một trăm tệ đưa qua.
Lão Ngô nhìn tờ một trăm tệ đỏ chót trước mắt, hai tròng mắt ông ta khẽ đảo, sau đó làn ra hòn mê bất tỉnh…