Thiên Y Tiêu Dao - Chương 29 Lại lớn hơn
Chương 29: Lại lớn hơn
“Trần Đòng, anh cũng quá lợi hại nha.”
Từ tiệm đô cố bước ra, Nam Gia Hi phấn khởi đến khuôn mặt đỏ bừng, những tức giận do bị lão Ngõ lừa gạt đều đã bị quét sạch sành sanh, vừa nghĩ đến sắc mặt lão Ngô vì hối hận mà xám xanh, cò cảm thấy vò cùng mở mày mở mặt.
Nhất là chiêu cuối cùng của Trần Đông, đưa cho òng ta một trăm tệ gọi là “phí cảm ơn”, quả thật là đang trần trụi sỉ nhục ông ta, trực tiếp khiến lão Ngô tức giận đến bất tỉnh nhân sự.
“Là do may mắn mà thòi.”
Trần Đòng gãi gãi đầu, trong lòng lại nhịn không được kích động, quả thật anh không thể nghĩ đến mắt thần lại lợi hại như vậy, chẳng những có thế dùng trong y thuật, còn có thế dùng để tìm đồ cổ, quá dề dàng đã kiếm lời được mấy ngàn vạn, quả thật đó chính là đi cướp tiền của người khác, chuyện này nếu đặt vào tình huống trước kia thì không bao giờ dám mơ đến.
Nhưng mà anh cũng chỉ thấy tốt thì lấy, cũng không dám lưu lại quá lâu, dù sao cây to thì phải đón gió lớn, lỡ như quá phô trương bị người khác đế mắt đến thì cũng thật phiền toái.
“Quả thật hôm nay rất cảm ơn anh, õng nội tòi mà nhận được bức tranh này thì nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nam Gia Hi vui vẻ nói, òm chặt bức tranh, nàng niu như bảo bối, mặc kệ là lần trước tại bệnh viện Trần Đông ra mặt giúp cô, hay là lần này ở tiệm đồ cổ giúp đỡ cò, đều là ân nghĩa lớn lao, cảm giác đối với Trần Đông trong lòng cò càng ngày càng khâm phục. Chẳng những y thuật cao siêu, có thế khiến Hà viện trưởng một vị bác sĩ đức cao vọng trọng như vậy cũng phải tòn trọng, muốn mời anh làm cố vấn, đến cả kỹ thuật giám bảo cũng có thế khiến cho Phương lão thán phục.
Thật không biết anh chàng này còn bao nhiêu bí mật mà cò không biết nữa, quả thật khiến cò rất tò mò.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Sau khi lấy lại tinh thần Nam Gia Hi lại phát hiện Trần Đòng đang ngơ ngác nhìn cô, trong lòng lặp tức như có con hươu con chạy loạn, tử đáy lòng có một tia cảm xúc kỳ lạ dâng lên, hai má trắng nõn trên khuôn mặt xinh xắn không tự chủ được nổi lén hai gạn mây đỏ.
“Khụ khụ, cò cười lên quả thật rất dễ thương.”
Trần Đòng theo bản năng nói, vốn dáng vẻ của Nam Gia Hi đã xinh đẹp, da trắng nhưtuyết sáng long lanh giống như một tác phẩm nghệ thuật, không tìm ra bất kỳ tì vết nào, mặt đáng yêu như em bé với mái tóc màu vàng nhạt, càng tạo cho người ta cảm dịu dàng như nước, kết hợp với chiếc váy dài liền thân màu hồng càng tòn lén làn da trầng mịn. Vóc người của cò vốn đã bốc lửa kết hợp thêm chiếc cổ áo chữ V càng phát huy hết đường cong tinh tế, khiến anh nhịn không được mà muốn nhìn cò thêm vài Tân.
Có lẽ do ánh mắt nhìn của anh quá thẳng thằn, đến cả Nam Gia Hi cũng cảm nhặn được, trên mặt lặp tức đỏ bừng, đỏ đến mức như sắp nhỏ ra máu, ánh mắt lấp lóe, tên nam nhân xấu này, cứ nhìn châm chầm chổ đó của cò…
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng Nam Gia Hi vần theo bản năng ưỡn thẳng ngực, khiến Trần Đòng nhìn thiếu chút nữa là phun máu mũi.
Lúc này, một chiếc xe từ từ dừng ở trước mặt Trần Đòng, cửa xe mở ra, Phương lão bước xuống, “Nam cò nương, mời.”
Bởi vì Nam Gia Hi đang c’ân theo bức trang “Thu Sơn đồ” trị giá hia ngàn vạn tệ nên Trần Đòng không yên tâm để cô trở về một mình, dứt khoát đế Phương lão tiễn cô về.
“Trần Đòng, tòi đi về đày, chuyện kia…Hòm nào tòi mời anh àn cơm.” Nam Gia Hi nhìn thật sâu vào mắt Trần Đòng nói, sau đó bước lên xe.
“Anh bạn trẻ, sau này sẽ còn gặp lại.” Phương lão lịch sự cúi đầu, lúc này mới rời đi.
Cho đến khi xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Trần Đòng mới thở dài một hơi, sờ sờ lên mũi, tự lẩm bấm, “Nha đâu này, dường như lại lớn hơn…”
Tiền Nam Gia Hi rời đi, Trần Đỏng thu hồi suy nghĩ, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Trước đó chỉ là muốn lấy lại còng bằng cho Nam Gia Hi, lại không nghĩ rằng có thể có thêm thu hoạch ngoài ý muốn.
“Chuyện này cơ bán là cướp tiền của người khác mà.”
Trần Đông cám khái trong lòng, triệt đế khuất phục đối với truyền thừa của Tiêu Dao môn, có đòi mằt thần này, anh giống như được bật chế độ cao thủ, cái gì mà chuyên gia giám bảo, ở trước mặt anh cũng chỉ là em trai nhỏ mà thôi.
Đương nhiên, anh cũng không thể lúc nào cũng sử dụng mắt thần được, như thế thì quá mức nổi bật, giống như chuyện vừa rồi, anh chỉ là tìm bảo vật, lại quên mất biểu hiện quá rõ ràng, căn bản không suy nghĩ đến hậu quả, sau khi rời khỏi tiệm đồ cổ liền phát hiện có người lén la lén lút theo dõi mình, hiến nhiên đã bi người khác đế mẳt đến.
“Xem ra sau này phải khiêm tốn một chút rồi.”
Tự lấm bấm một câu, Trần Đòng dự định sẽ rời khỏi ngay, nhưng vào đúng lúc này, từ cách đó không xa truyền đến âm thanh ồn ào.
“Không xong rồi, có người té xỉu.”
Theo tiếng thét chói tai truyền đến, có không ít người lặp tức bị vây lại, ánh mắt Trần Đòng lấp lóe, cũng đi tới xem náo nhiệt.
“Bố, bố làm sao thế bố….* ở giữa đám đòng ồn ào, có một cõ gái trẻ đội mũ cao bồi đang lo lắng hét lên, cõ gái trẻ nhìn qua khoảng chừng hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, trông tràn đay khí chất trẻ trung, chiếc áo sơ mi trắng trên người hầu như không che được dáng người kiêu hãnh của cò, hàng cúc áo đều bị kéo dãn ra hai bên, lộ ra da thịt trâng nõn.
Bẽn dưới thì mặc một chiếc quần jean bó sát người, vốn dáng người đã thon thả kết hợp với quần jean càng triển lộ rõ vóc dáng tinh tế, bởi vì ngồi xổm nên eo thon bại lộ trong không khí, càng tăng thêm mấy phần dụ hoặc.
ớ trước mặt nàng, một người đàn ông trung niên nằm ở đó, sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hòi, bờ mòi khẽ nhếch, dáng vẻ như muốn mở miệng nói gì nhưng không có sức.
“Cái này là bị làm sao vậy”
“Đây, chắc là do bị cảm nắng, vừa rồi ông ta vẩn còn rất khỏe, nhưng đột nhiên lại ngã lăn xuống.”
Chung quanh không ít người quay quanh cô gái chỉ trỏ bàn tán.
“Xe cấp cứu, đúng rồi, gọi xe cấp cứu.* Đột nhiên, cò gái nghĩ đến điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, “Bố, bố nhất định phải cô’ gắng lên, con gọi xe cấp cứu đến.”
“Không còn kịp rồi.”
Nhưng ngay khi cò gái bấm điện thoại chuẩn bị gọi đi thì có một thân hình bước ra, trực tiếp ngồi xốm xuống, bên cạnh người đàn òng trung niên té xỉu kiếm tra một lượt.
“Anh là có ý gì?”
Nghe vậy, sâc mặt cô gái đối sắc, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm Trần Đòng.
“Chổ này cách bệnh viện gần nhất cũng phải mất mười lăm phút đường xe, coi như hiện tại có gọi được xe, đợi được xe cứu thương đến cũng phải mất mười lăm phút, mà tình trạng sức khỏe hiện tại của bò cò không thế đợi thêm mười lăm phút nữa.” Trần Đòng trầm giọng nói, sắc mặt nghiêm trọng.
Vốn anh định dứt khoát rời khỏi, nhưng nhìn đến biến cố xảy ra ở đây, lập tức lựa chọn đứng ra, chí là không nghĩ đến tình trạng của người bệnh nghiêm trọng hơn so với tưởng tưởng của anh.
“Cái gì?” Lời này của anh vừa dứt, sắc mặt cỏ gái trẻ lặp tức biến sắc, trên gương mặt xinh đẹp đều tràn đây bối rối, “Anh là bác sĩ à, xin anh nhất định phải cứu bõ tòi, chỉ cần có thể cứu được ông ấy, Lăng Phỉ tòi nhất định sẽ tạ ơn hậu hĩnh.”
“Cô cứ yên tâm, có tôi ở đây, ông ấy không có việc gì đâu…”
Trần Đòng trầm giọng nói, tấm lòng bác sĩ nhân từ, bởi vì anh đã được truyền thừa của tiền bối Dương Thanh, đương nhiên anh cũng được truyền thụ tôn chỉ của õng ấy, hành y cứu người. Anh làm sao có khả nàng thấy chết mà không cứu cho được.
“Cò gái, cò đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta hoàn toàn không phải là bác sĩ gì cả, chỉ là một còng nhân nhập cư, cậu ta chỉ giỏi nói phét gây chuyện giật gân, hù dọa người khác thòi.”
Đúng vào lúc này, một giọng nói bác bỏ lời của Trần Đòng. Ngay sau đó, đám người lập tức tách ra, một người vừa lùn vừa mập bước ra, trẽn đâu còn quấn băng gạc, mặt mũi sưng húp lên, giống như vừa bị một chiếc xe chở rác cán qua, xung quanh hốc măt nổi lên màu xanh tím dữ dằn, hiển nhiên là bị người khác đánh.
“Là anh.”
Mặc dù mặt mũi bị đánh bầm dập, nhưng Trần Đòng chỉ cần liếc mât một cái liền nhặn ra thân phận của đối phương, người này không phải là chủ nhiệm Triệu Đại Hải vừa bị bệnh viện sa thải sao?
Khi thấy rõ dáng vẻ bị đánh bầm dập sưng thành cái (Tâu lợn của Triệu Đại Hải, thiếu chút nữa Trần Đòng nhịn khõng được cười phun ra tiếng. Hiến nhiên lần trước tên cặn bã này bi đánh khòng nhẹ, khó trách kêu giống như lợn bị giết, nhưng mà cũng đáng, ai bâo ông ta đã chẩn đoán bệnh sai, mà còn ngoan cố biện minh cho sự kiêu ngạo của mình, suýt chút nữa đã hại chết Dương thiếu gia.
Bà Dương không giết chết ông ta đã coi như là rũ lòng thương rồi.
Nhìn nụ cười chế giễu trên khóe miệng Trần Đòng, vẻ mặt Triệu Đại Hải hoàn toàn ảm đạm, nghiến ràng nghiến lợi, ánh mắt đầy oán hận, vừa nhớ đến chuyện lần trước mình bị mấy người kia đánh, ông ta hận đến trong lòng ngứa ngáy, muốn nghiền nát xương cốt của Trần Đông ra thành tro bụi.
“Thưa òng, ông nói vậy là có ý gì?”
Nghe được lời của Triệu Đại Hải, Lăng Phỉ đột nhiên biến sắc, trầm giọng hỏi.
“Cò gái, chắc cò không biết, tên nhóc đang ở trước mặt cò hoàn toàn không phải là bác sĩ gì cả, cậu ta chỉ là một tên công nhân nhập cư. Nếu cò lựa chọn tin tưởng cậu ta, tình trạng của bò cò sẽ càng thêm nguy hiểm hơn. Nếu không tin cô có thể hỏi xem cậu ta có giấy phép hành nghề hay không.” Triệu Đại Hải nói, vẩn không quên hướng ánh mắt oán độc nhìn về phía Trần Đònq.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks