Thiếu Gia Vạn Năng - Chương 24 Đập gián
Chương 24: Đập gián
Ba con chuột bị Tần Lị Nhã đánh chết thật sự vượt ngoài dự đoán của Hứa Vân Thiên, không ngờ Tần Lị Nhã không chỉ không sợ chuột mà còn đánh chết chúng.
“Ôi, người phụ nữ này thật dã man! Đánh chết cả ba con chuột luôn!” Hứa Vân Thiên cau mày nói.
Hứa Vân Thiên nhìn mười mấy con gián trong túi nhựa, ngay cả chuột mà Tần Lị Nhã cũng còn không sợ, chẳng lẽ cô lại sợ mấy con gián bé xíu này ư? Anh vứt túi nhựa đi.
Trèo qua cửa sổ, trở lại phòng khách, Hứa Vân Thiên càng nghĩ càng không ngủ được, anh nhớ tới Tần Đạo Minh, có khi cậu ta biết Tần Lị Nhã sợ gì, thế là anh chạy đi hỏi cậu ta.
Tần Đạo Minh vẫn còn đang say sưa cày trang bị, Hứa Vân Thiên vỗ vai cậu ta hỏi: “Tần Đạo Minh, tôi hỏi cậu chuyện này.”
Tần Đạo Minh nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, không quay đầu lại nói: “Anh rể hỏi gì?’
“Chị cậu sọ gì nhất?” Hứa Vân Thiên hỏi.
Tần Đạo Minh vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính: “Chị tôi to gan lắm, không sợ chuột, không sợ chó, không sợ rắn, chỉ sợ gián!”
Tần Đạo Minh nói.
“ô, gián!” Hứa Vân Thiên hưng phấn, nhảy ra ngoài qua lối cửa số, chạy lại chỗ hành lang.
Anh vội nhặt chiếc túi đựng gián lên, may quá, mười mấy con gián vẫn còn trong túi. Anh nở nụ cười xấu xa.
“Hề hề, Tần Lị Nhã, không ngờ cô lại biết sợ một con gián nhỏ bé!” Hứa Vân Thiên nhìn con gián trong túi nhựa.
Anh trèo cửa sổ về lại phòng khách, rón rén tới gần phòng ngủ, dưới cửa phòng ngủ có một cái khe cao chừng một centimet, Hứa Vân Thiên đế sát miệng túi vào khe hở để lũ gián bò vào trong phòng ngủ.
Sau đó, Hứa Vân Thiên ngồi trên sô pha, cười xấu xa nhìn cửa phòng ngủ, chờ Tần Lị Nhã ở trong phòng ngủ hét ầm lên.
Không đầy một phút, quả nhiên trong phòng ngủ vang lên tiếng hét thất thanh của Tần Lị Nhã: “Gián! Aaaa!”
Sau đó, cửa phòng ngủ mở ra, Tần Lị Nhã hoảng hốt chạy ra ngoài, chạy lại chỗ Hứa Vân Thiên, chỉ vào phòng ngủ, sợ hãi nói: “Có, có gián!”
Hứa Vân Thiên nhịn cười, vội vàng ôm vai Tần Lị Nhã, ra vẻ ngạc nhiên: “Lị Nhã, sao vậy?”
“Trong, trong phòng ngủ có gián!” Tần Nhã sợ hãi ra mặt nói.
“ô, gián à, vậy thì có gì đáng sợ đâu, để tôi đánh chết bọn chúng giúp cô!” Hứa Vân Thiên nói vậy nhưng không lập tức vào phòng ngủ đập gián mà chỉ ôm Tần Lị Nhã, hưởng thụ cảm giác sung sướng có người đẹp trong vòng tay.
Tần Lị Nhã bình tĩnh lại, nhận ra Hứa Vân Thiên đang ôm mình, cô vội đấy tay anh ra: “Anh mau vào phòng ngủ đập gián đi!” Tần Lị Nhã nghiêm mặt nói.
“ô, dưới chân cô có gián kìa!” Hứa Vân Thiên giật mình nói.
“Á!” Tần Lị Nhã sợ quá, hét ầm lên, nhào hẳn vào lòng Hứa Vân Thiên. Hứa Vân Thiên thuận tay ôm lấy Tần Lị Nhã, ôm thật chặt, cảm nhận thử độ đàn hồi của nơi nào đó.
Hứa Vân Thiên rất vui, nếu như ngày nào cũng được ôm Tần Lị Nhã như vậy thì khoái quá, sau này nếu rảnh rỗi phải mang gián tới văn phòng của cô, để được cô ôm ấp yêu thương.
Sau khi bớt căng thẳng, Tần Lị Nhã cúi đầu nhìn xuống đất, không thấy gián đâu, cô lập tức đấy Hứa Vân Thiên ra.
“Hứa Vân Thiên, anh còn chần chừ gì nữa, mau vào phòng ngủ đập gián đi!” Tần Nhã trừng mắt nhìn Hứa Vân Thiên.
“Được, tôi đi đập gián ngay đây.” Hứa Vân Thiên nói xong đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng đôm đốp, khoảng năm phút sau, Hứa Vân Thiên đi ra ngoài, vứt xác gián xuống đất, dưới đất có tổng cộng tám con gián đã chết, chân vẫn còn giật.
Tần Lị Nhã nhìn thấy lũ gián dưới đất vội rụt người lại, sợ hãi: “ôi, gián đã chết hết chưa?” Tần Lị Nhã lo lắng hỏi.
“Chắc cũng gần hết rồi, tôi đã tìm khắp mọi ngóc ngách trong phòng rồi nhưng có thể vẫn còn sót, bọn gián này rất khôn ranh, có thể bọn chúng trốn ở chỗ khác.” Hứa Vân Thiên cố ý hù dọa.
Thực ra trong phòng ngủ còn sót lại mấy con gián là do anh cố ý chừa lại, nếu đập chết hết thì Tần LỊ Nhã sẽ không cần anh nữa nên nhất định phải đế lại mâỳcon.
“Ý anh là trong phòng ngủ vẫn còn gián à?” Tần Lị Nhã lo lắng hỏi.
“Chắc vậy, đã đập chết gần hết rồi.” Hứa Vân Thiên cố ý trả lời mập mờ.
“Gần hết là thế nào, anh vào trong đó tìm lại đi.” Tần Lị Nhã chỉ tay vào phòng ngủ.
Hứa Vân Thiên gật đầu, quay trở lại phòng ngủ, khoảng năm phút sau, anh đi ra ngoài, vứt
xác một con gián xuống đất.
“Chắc đây là con cuối cùng rồi, trong phòng ngủ hẳn là đã hết gián rồi đây.” Hứa Vân Thiên nói.
Nhìn con gián dưới đất, cả người Tần Lị Nhã sởn da gà, cô đi vào phòng ngủ, vội vàng đóng cửa lại.
Khóe môi Hứa Vân Thiên nở nụ cười xấu xa, đột nhiên trong phòng ngủ vang lên tiếng hét chói tai, ngay sau đó Tần Lị Nhã mở cửa phòng ngủ, hoảng hốt chạy ra.
“Trên giường có gián. Anh kiểm tra kiểu gì vậy!” Tần Lị Nhã sợ hãi nói.
Hứa Vân Thiên vội vàng chạy vào phòng ngủ, quả nhiên trên giường có một con con gián: “Ôi trời, cái con gián dâm dê đê tiện này, mày lại dám nằm lên giường, định sàm sỡ vợ ông hả, ông đập chết mày!”
Sau đó, trong phòng vang lên tiếng đôm đốp. Hứa Vân Thiên đứng ở cửa phòng ngủ, vẫy tay gọi Tần Lị Nhã: “Lị Nhã, con gián dê cụ đấy đã bị tôi đánh chết rồi, giờ cô có thể vào đây được roi.
Tần Lị Nhã đi lại trước mặt Hứa Vân Thiên: “Anh có chắc là trong phòng ngủ đã hết gián rồi không?” Tần Lị Nhã không yên tâm hỏi.
“Hiện tại thì chắc chắn đã hết rồi nhưng buổi tối là thời gian hoạt động của lũ gián, tôi không thể đảm bảo buổi tối không có gián bò vào phòng ngủ, có khi lúc đó nó sẽ leo lên giường của cô đấy.” Hứa Vân Thiên cố ý nói.
Tần Lị Nhã kinh hoàng, cô đắn đo rồi nói: “Vậy anh vào trong đây ngủ đi, nhưng chỉ được ngủ dưới đất thôi, nằm ngủ cho đàng hoàng, nếu không tôi không khách sáo với anh đâu!” Tần Lị Nhã nghiêm túc nói.
“Thế sao được, thôi cứ để tôi ngủ ngoài phòng khách đi, lõ như buổi tối cô quyến rũ tôi thì tôi sẽ mắc phải sai lầm mất.” Hứa Vân Thiên giả vờ từ chối, thực ra trong lòng rất vui vì đã đạt được mục đích.
“Anh đừng dát vàng lên mặt nữa, ai quyến rũ anh cơ! Đừng dài dòng nữa, mau mau ôm chăn gối trải xuống đất nằm ngủ đi.” Tần Lị Nhã hất cằm nói.
Hứa Vân Thiên ôm chăn gối trải xuống sàn nhà bên cạnh giường nằm ngủ, Tần Lị Nhã leo lên giường, cảnh giác nhìn Hứa Vân Thiên, đặt tay xuống dưới gối, dưới gối có một chiếc gậy giật điện mini.
Nếu Hứa Vân Thiên dám to gan làm chuyện bất chính, cô sẽ giật anh ngất luôn.
Hứa Vân Thiên thấy Tần Lị Nhã đề phòng
mình như đê phòng sói háo sắc, lắc đầu cười nói: “LỊ Nhã, cô yên tâm ngủ đi, chỉ cần có gián xuất hiện, tôi sẽ đánh chết nó.”
Tần Lị Nhã không nói gì, nhìn chằm chằm Hứa Vân Thiên, ban đầu là nhìn không chuyển mắt, sau đó mí mắt bắt đầu đánh nhau, dần dần ngủ thiếp đi.
Hứa Vân Thiên thấy Tần Lị Nhã đã ngủ thiếp đi, dán tai xuống sàn nhà lắng tai nghe một lát, xác định không có bất kỳ điều gì bất thường xong, anh mới yên tâm đi ngủ.
Trong ngôi biệt thự xa hoa, Công Tôn Kiệt nhận được điện thoại xong, tức tới mức đập nát chén trà trên mặt bàn.
Hứa Vân Thiên phá hỏng chuyện tốt của anh ta, Lý Gia Di bị Hứa Vân Thiên mang đi, sau đó xảy ra chuyện gì không cần nghĩ cũng biết.
“Mẹ kiếp, vậy mà Hứa Vân Thiên lại là thằng được hời!” Công Tôn Kiệt tức giận đập bàn nói.
“Hứa Vân Thiên, mày chẳng những phá hỏng chuyện tốt của ông đây mà còn cướp mất Lý Gia Di, ông đây phải giết chết mày!” Công Tôn Kiệt hung dữ nói.