Thiếu Gia Vạn Năng - Chương 25 Dì Mã
Chương 25: Dì Mã
Ting ting.
Tiếng chuông reo lên ở đầu giường, Tần Lị Nhã mở mắt, không thấy Hứa Vân Thiên nằm dưới đất, chăn mền đã được gấp gọn gàng để trên bàn.
Cô vội vàng cúi đầu nhìn quần áo trên người, áo không lộn xộn, toàn thân cũng không có gì khác thường, xem ra buổi tối Hứa Vân Thiên không làm chuyện gì quá giới hạn.
Duỗi tấm lưng mỏi nhừ, Tần Lị Nhã xuống giường, vặn eo, chuấn bị cầm tạ tay lên tập, đột nhiên phát hiện tạ tay chỉ còn lại một cái.
“ô, một cái tạ tay còn lại biến đi đâu mất rồi?” Tần Lị Nhã kinh ngạc nói
Cô mở cửa phòng ngủ, phát hiện phòng khách trống không, không thấy bóng Hứa Vân Thiên đâu, cô bèn rời khỏi phòng ngủ, đi về phía nhà vệ sinh.
Cô mở cửa nhà vệ sinh ra, phát hiện Hứa Vân Thiên đế trần hai cánh tay, mặc một chiếc quần lót, đứng trong nhà vệ sinh lắc lư, bên dưới treo một chiếc tạ tay, cô không khỏi giật mình la lên.
“Anh bệnh hoạn thế!” Nói xong Tần Lị Nhã bụm mặt, quay người chạy đi.
Hứa Vân Thiên cũng giật nảy mình: “Ê, sao
tôi lại bệnh hoạn hả, tôi đang luyện công mà, sao cô vào phòng vệ sinh mà không gõ cửa hả!” Hứa Vân Thiên đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Khoảng năm phút sau, Hứa Vân Thiên trở lại phòng khách, Tần Lị Nhã nhìn thấy chiếc tạ tay trong tay Hứa Vân Thiên, lập tức nghĩ đến cảnh ở trong nhà vệ sinh, mặt ửng đỏ lên.
“Anh, anh rửa sạch cái tạ tay ấy đi!” Tần Lị Nhã đỏ mặt nói.
Tạ tay được cô dùng để rèn luyện cơ bắp, vậy mà Hứa Vân Thiên lại dùng đế làm thứ trò bệnh hoạn đó, sau này cô biết cầm nó tập thể dục như thế nào được nữa, cứ nhìn thấy nó là lại nghĩ tới cảnh trong nhà vệ sinh đó.
“Tạ tay rất sạch mà, cô nghĩ nhiều quá rồi đó! Tôi làm vậy là để luyện công, không phải bệnh hoạn.” Hứa Vân Thiên nói xong, cất tạ tay vào lại phòng ngủ.
“Làm gì có ai lại đeo tạ tay vào chỗ đó để luyện công chứ? Đúng là nói hươu nói vượn, tôi thấy rõ ràng anh là đồ bệnh hoạn mà!” Tần Nhã đỏ mặt trừng mắt nói với Hứa Vân Thiên, nhớ tới cảnh trong nhà vệ sinh, mặt cô lại như thiêu như đốt.
“Ôi! Cô đúng là thiếu hiểu biết, đó gọi là Như Ý Thiết Đương Công, sau khi tu luyện nó, chỗ đó sẽ không bị trúng đòn nữa, khi tu luyện tới cảnh
giới tối cao, nó sẽ chẳng thua gì gậy Kim Cô Như Ý, có thể to có thế nhỏ…” Hứa Vân Thiên giải thích.
“Anh thật hạ lưu, nói hưou nói vượn!” Tần Nhã đỏ mặt chạy vào trong phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ lại.
“ơ, sao lại hạ lưu, tôi nói thật mà!” Hứa Vân Thiên lắc đầu cau mày nói.
“Anh rể, thảm rồi!” Tần Đạo Minh đứng buồn thiu ở cửa phòng khách.
“Sao thế?” Hứa Vân Thiên nhìn Tần Đạo Minh, mí mắt cậu ta thâm đen, xem ra đã thức cả đêm để cày trang bị.
“Nick của tôi bị khóa rồi! Anh hại tôi thảm quá!” Tần Đạo Minh đau khố nói.
Tần Đạo Minh cày trang bị suốt đêm, tới tận bình minh, kết quả là bị khóa nick.
“Đạo Minh, chắc là cậu cày trang bị cả đêm chứ gì? Cậu làm vậy có khác nào chỉ cạo lông của một con cừu duy nhất đâu, cừu bị cậu cạo trọc lông rồi thì sẽ bị phát hiện ra thôi! Cày trang bị không được làm lố quá, phải biết chừng mực!” Hứa Vân Thiên lắc đầu cười nói.
‘Vậy làm sao bây giờ? Toi công cả đêm rồi!” Tần Đạo Minh nhìn Hứa Vân Thiên nói.
“Hề hề, cậu gọi tôi ba tiếng anh rể thật to thì
tôi mở khóa giúp cậu.” Hứa Vân Thiên cười gian. Anh muốn cho Tần Lị Nhã ở trong phòng ngủ nghe thấy Tần Đạo Minh gọi anh là anh rể.
“Anh rể! Anh rể! Anh rể!” Tần Đạo Minh gọi liền ba tiếng.
Tiếng hô của cậu ta rất to, Tần Lị Nhã ở trong phòng ngủ nghe thây, mở cửa ra, trông thấy Hứa Vân Thiên “ừ” một tiếng, cô trừng mắt hỏi Tần Đạo Minh: “Đạo Minh, sao em lại gọi anh ta là anh rể?”
“Chị à, đêm qua hai người đã ngủ với nhau rồi, đương nhiên anh ấy là anh rể của em.” Sáng nay Tần Đạo Minh đã trông thấy Hứa Vân Thiên đi ra từ phòng ngủ của chị mình nên biết anh qua đêm trong phòng ngủ của chị gái.
“Chuyện không phải như em nghĩ đâu, em nghĩ linh tinh gì trong đầu vậy!” Tần Lị Nhã đỏ mặt trừng mắt nhìn Tần Đạo Minh.
“Hề hề, em vợ, đế anh đi mở nick cho em nhé.” Hứa Vân Thiên choàng vai Tần Đạo Minh, nhìn Tần Lị Nhã một cái, cười nói.
Thấy Hứa Vân Thiên và Tần Đạo Minh kề vai sát cánh đi với nhau, Tần Lị Nhã rất khó chịu, cô giậm chân nói: “Hứa Vân Thiên, rốt cuộc anh rót bùa mê thuốc lú gì cho Đạo Minh vậy?”
Hứa Vân Thiên mở nick giúp Tần Đạo Minh xong, quản gia Tống Triết gọi bọn họ ra sảnh lớn
của Tần phủ đế dùng cơm. Hứa Vân Thiên gặp được Tần Hữu Tài và vợ ông ấy, Mã Phương Phỉ.
“Vân Thiên, buổi tối ngủ có ngon không?” Tần Hữu Tài nhìn Hứa Vân Thiên, cười nói.
“Rất ngon ạ!” Hứa Vân Thiên mỉm cười nói.
“Đây là?” Mã Phương Phỉ chỉ vào Hứa Vân Thiên hỏi.
“Phương Phỉ, cậu ấy chính là người mà Lão Hồ Ly giới thiệu đây.” Tần Hữu Tài nói với Mã Phương Phỉ.
“Ô! Là người Lão Hồ Ly giới thiệu à!” Mã Phương Phỉ khẽ nhíu mày, hơi thất vọng về diện mạo của Hứa Vân Thiên, bà ta biết Hứa Vân Thiên là chồng sắp cưới trên danh nghĩa của Tần Lị Nhã.
“Dì Mã thật là có phong thái! Dì là người có phong thái xuất chúng nhất trong những người phụ nữ mà cháu từng gặp, nếu trẻ lại mười tuối thì chắc chắn sẽ có Tất nhiều người theo đuối dì.” Hứa Vân Thiên nhìn Mã Phương Phỉ, mỉm cười nói.
Tần Lị Nhã ngồi bên cạnh nhìn Hứa Vân Thiên một cái đầy khinh bỉ, trong lòng nghĩ thầm: “Hừ! Chỉ giỏi nịnh bợ!”
Được Hứa Vân Thiên khen một câu như vậy, Mã Phương Phỉ che miệng cười: “Cậu thật biết nói
chuyện, nhớ năm xưa đúng là có rất nhiều người theo đuối tôi.” Mã Phương Phỉ nói xong còn liếc nhìn quản gia Tống Triết đứng ở cửa ra vào.
Mặc dù bà ta chỉ tùy ý nhìn một cái nhưng vẫn bị Hứa Vân Thiên tinh ý nhận ra, anh nhìn quản gia Tống Triết, trực giác nói cho anh biết, Mã Phương Phỉ có quan hệ trên mức bình thường với quản gia Tống Triết.
Trong tài liệu Lão Hồ Ly cho anh có nói, Mã Phương Phỉ là mẹ kế của Tần Lị Nhã, mẹ Tần Lị Nhã đã ốm mất từ lâu, trước đây Mã Phương Phỉ là bà bé, sau này được lên làm bà lớn.
“Dì Mã, xương cố của dì không được khỏe, thường hay thấy choáng đầu phải không ạ?” Hứa Vân Thiên nhìn Mã Phương Phỉ, mỉm cười nói.
Mã Phương Phỉ kinh ngạc: “Đúng vậy, xương cổ của tôi bị gai đốt sống, sao cậu biết?” Mã Phương Phỉ kinh ngạc nói.
“Dì Mã, eo của dì trước đây từng bị thương, mỗi khi trở trời là thắt lưng lại đau âm ỉ phải không ạ?” Hứa Vân Thiên tiếp tục nói.
Lần này chẳng những Mã Phương Phỉ giật mình mà ngay cả Tần Hữu Tài cũng kinh ngạc, Mã Phương Phỉ bị đau như vậy là do mấy năm trước lúc đi xuống cầu thang, chẳng may trượt chân ngã cầu thang làm eo bị thương.
Lúc ấy, mặc dù đã tới bệnh viện chữa trị,
nhưng bác sĩ chụp X-quang xong nói không có vấn đê gì nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ thôi. Vậy mà Mã Phương Phỉ vẫn luôn thấy khó chịu ở eo, sau này cứ trở trời là lại đau.
Đi bệnh viện kiếm tra, bác sĩ vẫn nói là không sao nhưng cứ trở trời là lại đau thắt lưng, tình hình cứ kéo dài như vậy mãi khiến bà ta cực kỳ mệt mỏi.
“Đúng! Đúng! Sao cậu biết?” Mã Phương Phỉ hết sức tò mò hỏi.
“Hì hì, chuyện này rất đơn giản, cháu nhìn vào mặt dì để biết, cháu có thể chữa tận gốc mấy chứng này cho dì.” Hứa Vân Thiên cười nói.
“Cậu thật sự có thế chữa tận gốc mấy bệnh này cho tôi thật ư?” Mã Phương Phỉ không tin nối nhìn Hứa Vân Thiên, bà ta tìm rất nhiều danh y chữa trị hai căn bệnh này nhưng đều không thể trị được tận gốc, chỉ có thế tạm xoa dịu cơn đau.
“Đương nhiên là được, cháu có phương pháp gia truyền, chỉ cần dì dùng liên tục bảy ngảy là sẽ trị được tận gốc hai chứng bệnh này.” Hứa Vân Thiên nói vô cùng tự tin.
“Ô! Vậy thì tốt quá, vậy cậu kê đơn thuốc cho tôi đi.” Mã Phương Phỉ vui mừng nói.
Hai căn bệnh này đã hành hạ bà ta nhiều năm nay, hễ là có người nói có cách có thể chữa được thì kiểu gì bà ta cũng phải thử một lần, chưa
bao giờ bỏ lỡ cơ hội.
“Hứa Vân Thiên, anh làm bừa gì vậy! Anh có phải bác sĩ đâu, kê thuốc bừa bãi, xảy ra chuyện thì sao?” Tần Lị Nhã cực kỳ bất mãn trừng mắt nói với Hứa Vân Thiên.
Hứa Vân Thiên nhìn Tần Lị Nhã mỉm cười nói: “Cô yên tâm, đơn thuốc tôi kê chỉ gồm năm loại quả thường gặp, không độc hại, ai cũng ăn được.”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks