Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 30.1
Taehyung đau khổ cuộn mình lại trong chiếc hộp màu trắng kia thật lâu thật lâu, cứ như thời gian ở đây là vĩnh hằng và nỗi đau Taehyung đang mang này sẽ không bao giờ vơi bớt được. Kookie của anh đâu rồi? Cậu đã đi đâu rồi? Cậu đã rời khỏi anh rồi sao ?
— ” Thằng nhóc kia, mau tỉnh lại và đi cứu thỏ tiên tử đi!”– Một tiếng nói vang vọng đột nhiên xuất hiện khiến cho Taehyung từ từ thanh tỉnh. Anh ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn xung quanh và nhìn thấy một chú phượng hoàng màu đỏ thẫm đang bay đến. Hóa ra đây không phải một chiếc hộp, chú phượng hoàng kia đã bay từ rất xa đến đây!
— ” A ông…ông là…..”– Chú phượng hoàng mang bộ lông màu đỏ như máu kia vừa đáp xuống đã ngay lập tức biến thành một ông cụ râu tóc bạc phơ, người mặc áo cà sa màu nâu chàm, trên tay cầm một cây phất trần đi đến. Không lẽ, người này…. là chú phượng hoàng lúc nãy biến thành sao ?
— ” Ngươi đừng thắc mắc ta là ai, nếu như ngươi còn ở đây, thỏ tiên tử nhất định sẽ có chuyện”– Đi đến đây chuyến này Chu Tước đã chấp nhận việc ngàn năm đạo hạnh của mình sẽ bị mất hết bởi vì ông đã vi phạm một điều cấm kị tối thượng của tiên giới đó là tiết lộ thiên cơ. Nhưng mà ông ở nơi này nhìn thỏ tiên tử ở chốn nhân gian bị người người khinh rẻ, bị oan tình nhưng không biết giãi bày cùng ai, bây giờ còn bị kẻ xấu bắt cóc mất, ông thật sự không thể ngồi yên được nữa. Ông biết chỉ có cái con người mà thỏ tiên tử nhận mệnh đi theo bảo vệ mới có thể cứu được cậu mà thôi nên đã cố ý dẫn dắt Taehyung đi vào mộng giới. Chu Tước muốn cho Taehyung nhìn thấy được tiền kiếp của mình và thỏ tiên tử, cũng như nghe được tiếng kêu cứu của thỏ tiên tử mà nhanh chóng tỉnh lại. Thế nhưng mà tên ngốc này vẫn cứ không chịu thanh tỉnh nên Chu Tước đành phải tự mình đi vào mộng giới dẫn dắt Taehyung. Làm xong việc này cho thỏ tiên tử thì chắc phải rất lâu sau mới có người cùng cậu chơi cờ nữa, đạo hạnh của một linh vật một khi đã mất đi sẽ rất lâu mới có thể lấy lại nguyên bản, nhưng Chu Tước nghĩ ông làm việc này là đáng!
— ” Thỏ tiên tử? Ai là thỏ tiên tử ?”– Taehyung vừa rồi đã trải qua hai lần thiên địa biến chuyển, cũng như đã hai lần nhìn thấy người chết kiếp này rồi lại sống kiếp khác nên việc anh vừa nhìn thấy một chú phượng hoàng hóa thành người cũng không có gì quá ngạc nhiên nữa. Nhưng mà lời nói của vị kia lại khiến cho Taehyung bất ngờ xen lẫn nghi hoặc. Thỏ tiên tử là ai? Tại sao lại gặp nguy hiểm? Và tại sao việc đó lại có liên quan đến anh?
— ” Ta nói ngươi và con thỏ kia đều là hai kẻ ngốc. Thỏ tiên tử chính là cái người mà cứ nằng nặc đòi đi theo để bảo vệ ngươi đấy”– Chu Tước tức giận phun một tràng vào mặt Taehyung làm Taehyung cảnh giác lùi lại hai bước
— ” Ông nói thỏ tiên tử kia là… Kookie ?”– Taehyung không tin ma quỷ thần tiên hay chuyện tâm linh, nhưng mà ngay từ lúc Kookie xuất hiện trong tâm anh đã có một chút lay động. Và đến giờ sự việc kì lạ này lại xuất hiện và anh đã tận mắt chứng kiến tất cả thì anh cũng khó lòng mà giữ nguyên lập trường được. Nhưng mà, nếu như đây chỉ đơn giản là một giấc mơ quái gở thôi thì sao ? Vậy những gì anh chứng kiến cũng đâu phải là sự thật!!
— ” Đúng vậy”– Chu Tước nghĩ lại thấy chuyện này đối với một con người thì quá khó để chấp nhận nên liền dùng thái độ từ tốn để nói chuyện với Taehyung, tránh việc ông gấp gáp sẽ không thể giải thích cặn kẽ làm mọi chuyện rối tung lên sẽ không cứu được thỏ tiên tử, như thế là coi như mấy ngàn năm đạo hạnh của ông hy sinh vô ích rồi
— ” Nhưng mà khoan đã, ông là ai ?”– Taehyung đã tìm về với lí trí ban đầu nên hỏi vặn lại người kì lạ vừa mới xuất hiện kia. Sự việc anh đang gặp phải đã là rất rắc rối rồi, anh không thể rối theo được, như thế sẽ có nguy cơ rất lớn anh bị nhốt trong giấc mơ này mãi mãi không thể về được, như thế là rất nguy hiểm.
— ” Ta là Chu Tước, đại diện cho tứ linh của đất trời là hỏa, thủy, thổ, khí. Và ta cũng chính là do chú phượng hoàng lúc nãy biến thành”– Chu Tước lúc này mới lấy lại dáng vẻ của một bậc tiên thánh. Nhưng khi ông nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ không chịu tin của Taehyung thì thần thái tiên nhân đã giảm đi hơn phân nửa. Bất đắc dĩ, ông đành phải biến lại hình dáng phượng hoàng xong biến trở lại thành hình dạng tiên nhân để chứng minh, mệt bở cả hơi tai!
— ” Ngươi đã tin chưa? Ta cũng chính là người đã dạy cho Kookie nhà ngươi đánh cờ đấy. Đó là lí do vì sao không một ai dưới trần gian kia thắng nó được, bởi vì đó là cách đánh cờ của “kì thánh”– Chu Tước muốn mang thêm nhiều bằng chứng hơn nữa để có thể khiến cho Taehyung tin tưởng lời ông, chỉ có như thế ông mới có thể giúp cho thỏ tiên tử được
— ” Ông nói…ông nói… vậy… thỏ tiên tử chính là Kookie! Kookie không phải phàm nhân mà chính là tiên tử, và… và em ấy xuống nhân gian là để bảo vệ cháu!!! Thỏ tiên… thỏ tiên…vậy không lẽ hai kiếp nhân duyên kia….”– Nhìn thấy Chu Tước biến thân cũng như nghe được những lời thốt ra từ miệng Chu Tước, Taehyung muốn nghi ngờ cũng khó. Nhưng càng nhận ra nhiều sự thật thì mắt Taehyung lại càng mở lớn hơn. Đây là chuyện không thể tin được, nhưng mà lúc này Taehyung chọn tin, bởi vì không có một lí do nào hợp lí để giải thích cho sự xuất hiện của Kookie bên cạnh anh cả.
— ” Đúng vậy, hai kiếp nhân duyên một người một thỏ mà ngươi vừa nhìn thấy, chính là tiền kiếp của ngươi và thỏ tiên tử”– Chu Tước thâm tình nhìn Taehyung đang rơi vào trầm mặc. Ông biết là chuyện mà con người được tái tạo kiếp sau vẫn có nhiều người không tin tưởng, nhưng mà đó vẫn là sự thật. Taehyung chẳng những phải chấp nhận chuyện thần tiên linh dị này, phải chấp việc mình đã nhặt về một tiên tử và sống chung với nó, bây giờ lại phải chấp nhận anh và tiên tử đó có lời nguyền ba kiếp, nên Chu Tước cũng có thể hiểu được phần nào cảm giác của anh hiện giờ. Hoang mang, hỗn loạn, không thể tin được,… tất cả đều là cảm xúc khó tin mà thôi!!
— ” Cháu đã hứa kiếp này mình sẽ là người đi tìm em ấy, vậy mà…..”– Nhưng trái ngược với những gì Chu Tước nghĩ, Taehyung chẳng những không bị bủa vây bởi sự bất ngờ cùng hỗn loạn, mà điều anh đang thể hiện ở đây lại là sự đau lòng. Lời thề ở kiếp thứ hai, Taehyung vẫn còn nhớ. Chính miệng tiền kiếp của anh đã nói với chú thỏ trắng đã chết trong lòng mình rằng kiếp sau, anh sẽ là người tìm được thỏ trắng. Thế mà bây giờ, Taehyung lại để cho Kookie phải đi tìm mình. Taehyung thật không dám tin nếu như ngày đó Kookie không gặp anh thì sẽ như thế nào? Sự ngây ngô thuần khiết của một tiên tử, sự ngốc nghếch của một người không phải phàm nhân hòa cùng với vẻ ngoài xinh đẹp như sương ấy, Kookie sẽ ra sao ?
— ” Ngươi đã giữ đúng lời hứa mà, chính ngươi mới là người tìm được thỏ tiên tử!”– Chu Tước nhìn vẻ mặt không tin của Taehyung liền tiến tới đặt tay lên vai Taehyung để trấn an cũng như cho anh nhìn thấy được khung cảnh ngày đó, chỉ có như thế mới khiến anh tin những gì ông nói mà thôi
— ” Sau khi ngươi và thỏ tiên tử nhảy xuống vực ở kiếp thứ hai, linh hồn của hai ngươi đã lang thang ở ngã quỷ. Một là vì có oán khí quá sâu nên không thể siêu thoát, còn một là vì còn món nợ ân tình ở kiếp lai sinh nên không muốn đi siêu thoát. Thế nhưng chính Ngọc Hoàng đã phát hiện và cứu vớt linh hồn hai ngươi. Ngọc Hoàng đã lấy mất trí nhớ của ngươi và đưa linh hồn của ngươi vào cõi tinh linh. Ở nơi này, ngươi sẽ là một tinh linh vô ưu vô lo, chỉ chờ đến khi có nơi thích hợp thì ngươi sẽ được đầu thai làm người. Còn thỏ tiên tử, Ngọc Hoàng xét thấy nó cả hai kiếp đều là một con vật hiền lương lại một lòng trung thành với ân nhân nên đã đưa nó về tiên giới, xóa hết kí ức của nó để nó có thể an yên mà sống, không còn phải khổ đau vì lời thề tam kiếp lai sinh ấy nữa. Ngọc Hoàng có tâm ý xóa hết kí ức của cả hai ngươi bởi vì Người không muốn lại nhìn thấy hai ngươi phải hợp rồi lại tan thêm một kiếp nữa. Thế nhưng mà khi thỏ tiên tử sống ở tiên giới được hơn hai ngàn năm, Vương Mẫu nương nương chỉ vừa nhận nuôi nó thì ngươi lại tìm được nơi thích hợp mà được sinh ra đời. Ngay khi ngươi cất tiếng khóc đầu tiên, đã có một luồng ánh sáng bảy màu chiếu thẳng lên thượng giới và đã trúng thỏ tiên tử, từ đó mối nhân duyên của các người đã được khai mở. Như thế thì có nói ngươi mới là người tìm thấy thỏ tiên tử cũng đâu có sai”– Thật sự lúc Chu Tước nghe được chuyện này từ chính miệng Ngọc Hoàng thì ông cũng bị sững sờ một phen. Thì ra đây mới chính là nguyên nhân khiến Ngọc Hoàng phải đày thỏ tiên tử xuống trần gian và khiến cậu đi theo bảo vệ một con người. Cái mối nhân duyên này không biết nên được gọi là gì mới đúng, đau khổ cả hai kiếp, đến kiếp thứ ba cũng không thể tránh, có phải là nghiệt duyên ?!!
Ngừng một chút, nhìn sắc mặt ngưng trọng của Taehyung, Chu Tước mới nói tiếp
— ” Sau khi được luồng ánh sáng đấy chiếu vào, thỏ tiên tử liền biến thành hình người. Theo như quy luật thượng giới, linh vật phải tu đủ 5000 năm mới có thể hóa thành hình người, nhưng thỏ tiên tử lại có được điều đó trong khi đạo hạnh của nó vẫn chưa đủ bởi vì nó đã bị vầng sáng kia ảnh hưởng. Thỏ tiên tử đã không còn nhớ gì về mối nhân duyên trước kia nữa nên vẫn cứ vô tư sống ở thượng giới, còn ngươi tuy cũng không thể nhớ được gì, nhưng chính cái ánh sáng lãnh liệt muốn đi tìm người ở kiếp trước của ngươi ngay từ lúc sinh ra đã khiến cho trái tim ngươi trở nên băng giá. Đó là lí do khiến ngươi không thể mở lòng được với bất kì ai, bởi vì chỉ khi nào người được vầng sáng chiếu vào xuất hiện, trái tim ngươi mới có thể có lại độ ấm. Ngọc Hoàng đã muốn giấu đi mối nghiệt duyên này để cứu hai ngươi khỏi một kiếp khổ đau, nhưng mà quy luật đất trời lại không cho phép, thế nên dù cho có là chủ nhân của vạn vật với quyền năng tối thượng thì Ngọc Hoàng cũng đành phải tuân theo. Ngọc Hoàng đã giấu hết tất cả mọi chuyện, chỉ cho thỏ tiên tử biết được nguyên nhân khiến nó bị đày xuống trần gian là do làm vỡ chén ngọc, chứ Ngài không nói rằng nó là có sự ràng buộc với ngươi bởi vì Ngài muốn cả hai ngươi có thể kết thúc kiếp thứ ba này một cách ít đau khổ nhất. Ngọc Hoàng nhân từ muốn giữ lại phép thuật cho thỏ tiên tử, giúp cho nó có thể bảo vệ ngươi thuận lợi hơn chứ không phải là hai kiếp trước kia yếu ớt dùng mạng để bảo vệ, thế nhưng mà cũng không được. Thỏ tiên tử vừa rời khỏi tiên giới đã mất dần hết phép thuật, mỗi khi nó sử dụng sẽ rơi vào tình trạng rất mệt mỏi , thậm chí là mất mạng bởi vì nó không còn được tiên khí bảo hộ nữa. Khi ta nhìn thấy thỏ tiên tử vẫn cứ duy trì được hình dạng con người như không có chuyện gì xảy ra, ta liền không hiểu. Nếu như phép thuật của nó biến mất thì hình dạng con người kia cũng không thể duy trì được mới đúng, đó là quy luật. Nhưng khi ta nhìn thấy ngươi và Kookie cứ quanh quẩn bên nhau không rời, ta lại hiểu ra. Chính vầng sáng kia đã giúp thỏ tiên tử thành người, vì thế khi thỏ tiên tử ở bên cạnh chủ nhân của vầng sáng ấy, hình người sẽ không mất. Hay nói cách khác, hình dáng hiện tại của thỏ tiên tử chính là do ngươi cho nó!”– Kết thúc câu chuyện, Chu Tước bỏ tay khỏi vai Taehyung, lặng lẽ quay đi và buông một tiếng thở dài. Mối nhân duyên ngang trái này đáng lẽ không nên tồn tại, đã hai kiếp trôi qua, tất cả những gì để lại đều là một câu chuyện có kết thúc không trọn vẹn và đầy thương tâm, ấy vậy mà vẫn không thể tránh khỏi. Đến kiếp này, sợi dây oan trái càng buộc chặt hơn nữa khi món nợ ân tình kia đã không còn là một phía, mà thay vào đó là sự đang xen cho–nhận giữa hai người này. ” Ngươi đã cho ta ba kiếp lai sinh, ta sẽ cho ngươi một dáng hình người”, âu là duyên số, không tránh khỏi, không tránh khỏi!
Taehyung đã nhìn thấy được khung cảnh trong lời kể của Chu Tước, anh cũng nhớ đến khoảng thời gian từ khi Kookie xuất hiện cho đến bây giờ, tất cả đều có mối liên kết.
— ” Con hiểu rồi, con hiểu rồi!”– Taehyung sau khi chứng kiến tất cả đã ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Thì ra tên họ Gong và chú thỏ trắng ở ngôi nhà tranh chính là tiền kiếp đầu tiên của anh và Kookie, còn những gì anh đã chứng kiến đều là những kiếp lai sinh của anh và cậu. Anh hiểu rồi, anh hiểu tất cả rồi.
— ” Mau đưa con về! Xin ông mau đưa con về, con phải cứu Kookie!!”– Lúc này Taehyung mới nhớ đến việc Kookie của anh đang gặp nguy hiểm. Anh nhất định sẽ bảo vệ cậu, anh nhất định sẽ bảo vệ cậu!!
Chu Tước nhìn thấy sự gấp rút của Taehyung liền huơ cây phất trần một cái, cái không gian màu trắng kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hai người đang đứng trên thành của một cái giếng. Taehyung nhìn thấy cái giếng rất to, cỡ vòng tay của mười người lớn ôm mới hết nhưng bên trong lại không có nước, chỉ có một tầng sương mờ bao phủ thì không khỏi nghi ngờ nhìn Chu Tước. Chu Tước hiểu ý nên liền nói
— ” Ta không thể giúp ngươi quay về, chỉ có bản thân ngươi mới có thể quyết định điều đó. Đây chính là giếng trời, nơi duy nhất có mối liên kết với trần gian. Phía dưới đó là họa hay phúc ngươi tự mình định đoạt, còn mạng về hay không cũng là do sự quyết tâm của ngươi. Ta đi đây”– Vừa dứt lời Chu Tước liền hóa thành huyết phượng hoàng bay đi mất.
Chỉ còn lại một mình, Taehyung nhìn xuống phía dưới tầng sương mờ ảo như khói kia mà không khỏi nhíu mày
— ” Chu Tước nói như thế là sao? Nơi duy nhất liên kết với nhân gian ? Vậy có nghĩa là nếu nhảy xuống đây là có thể về được ?”– Taehyung lẩm bẩm một mình, nhưng ý tưởng vừa lóe lên đã vụt tắt
— ” Họa hay phúc tự ngươi định đoạt, còn mạng về hay không cũng là do ngươi quyết!”– Taehyung hoang mang nhớ đến lời dặn của Chu Tước. Nói như thế có nghĩa là nếu như anh nhảy xuống đây sẽ có hai con đường, may mắn thì quay về được, xui xẻo thì bỏ mạng lại đây, đúng chứ?
Vừa nghĩ tới điều gì đó, Taehyung đột nhiên nở một nụ cười đầy ôn nhu
— ” Kookie à, em có lời thề ” tam kiếp lai sinh” thì anh cũng có lời thề nguyện “cùng sống cùng chết”, em còn nhớ chứ ? Em đang gặp nguy hiểm, nếu như anh ở đây thì cũng có khác gì đã chết ? Chờ anh, anh sẽ quay về nhanh thôi, chờ anh!!”– Nói rồi Taehyung không chần chừ một giây lao mình xuống giếng. Những cơn gió lao qua người anh như những mũi tên chạm vào da thịt bỏng rát, bên tai không còn nghe được bất cứ tiếng động nào cả ngoài tiếng ù ù đau nhức, Taehyung chính thức rơi vào mê man.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 30~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~