Nghịch thế: Trở về trước lúc vợ con mất - Chương 40 Chị họ, nhà chị nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi đúng không
- Home
- Nghịch thế: Trở về trước lúc vợ con mất
- Chương 40 Chị họ, nhà chị nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi đúng không
Chương 40: Chị họ, nhà chị nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi đúng không?
Tuyết Hi an ủi Lăng Nghị một lúc lâu, Lăng Nghị mới ngừng khóc, mà sau vài lần thử Tuyết Hi cũng ôm búp bê Barbie chạy quanh phòng, vui vẻ như một con chim khách nhỏ đang hót líu lo.
Tề Thi Vận thấy hai cha con ở chung rất hòa thuận, mới yên tâm trở lại phòng bếp rửa rau và nấu ăn cùng Chu Ấu Vi.
Chu Ấu Vi trốn ở sau cửa bếp nhìn thấy chuyện vừa xảy ra bên ngoài, nhưng cô ta không dám ra ngoài vì kính sợ Lăng Nghị, không dám xuất hiện trước mặt anh.
“Chị, anh rể thật sự tệ như chị nói trên điện thoại trước đó sao?”, Chu Ấu Vi thăm dò hỏi.
“Còn tệ hơn nữa kìa”. Tề Thi Vận tựa hồ đã quen thuộc với chuyện này, nói đến chủ đề này mà cảm xúc cũng không dao động quá lớn.
“Nhưng tại sao em lại cảm thấy tính tình của anh rể rất tốt? Cho dù là đối với chị hay là Tuyết Hi thì anh ấy đều rất kiên nhẫn”.
Phải biết rằng, ở ngoài anh ấy là người mà ngay cả anh Báo còn phải tôn trọng, chẳng phải những người đàn ông như vậy thường rất kiêu ngạo sao, nhưng trên người anh rể lại không hề có dấu hiệu của sự kiêu ngạo.
Tề Thi Vận nghe vậy cười khổ, lắc đầu nói: “Con người của anh ấy giỏi nhất là ngụy trang, em đừng để biểu hiện bên ngoài của anh ấy đánh lừa”.
Chu Ấu Vi có chút không hiểu, tại sao buổi sáng trước khi đi ra ngoài, mỗi câu nói của chị đều bênh vực cho anh rể, tới buổi tối chị lại bắt đầu nói xấu anh ấy?
“Chẳng lẽ trong mắt chị, anh rế là một người rất tệ hại sao?”
Tề Thi Vận nghe vậy giật mình, sau đó lắc đầu cười khố: “Trước khi Tuyết Hi được một tuổi, chị thực sự cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, anh ấy chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ lần khám thai nào của chị, và cũng chưa bao giờ vắng mặt trong từng ngày Tuyết Hi lớn lên… Nhưng sau khi Tuyết Hi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, mọi thứ đã thay đổi”.
“Vậy là do căn bệnh ung thư của Tuyết Hi đã tác động tới anh rể sao?”
“Chị cũng hy vọng như vậy, hy vọng một ngày nào đó anh ấy có thể tỉnh ngộ. Nhưng chị đã thất vọng quá nhiều lần, hiện tại chị không còn hy vọng gì với anh ấy nữa. Em đừng nhìn hiện tại anh ấy kiên nhẫn như vậy, có lẽ không giả vờ được mấy ngày là sẽ lộ ra bộ mặt thật, cho nên…”, Tề Thi Vận đột nhiên im lặng, không nói thêm gì nữa.
“Cho nên cái gì?”
Tề Thi Vận lắc đầu: “Không có gì”.
‘Cho nên chị mới ly hôn với anh ấy và cũng không cho anh ấy tiếp xúc với Tuyết Hi, chỉ vì sợ bây giờ Tuyết Hi càng vui vẻ thì sau này sẽ càng đau lòng hơn. Hơn nữa thời gian còn lại của Tuyết Hi cũng không nhiều lắm, chị không muốn con bé lại bị những kẻ đòi nợ đó dọa đến khóc, bị bọn họ đánh đập tra tấn…’
Tề Thi Vận thầm nói trong lòng, trong thâm tâm vô cớ bắt đầu đau đớn.
“Đúng rồi, em đi một quãng đường xa tới đây, xác định không chơi thêm mấy ngày nữa, buối tối là đi về sao?”, Tề Thi Vận hỏi.
Vẻ mặt Chu Ấu Vi buồn bã, nhưng lại không dám nói cho chị họ nghe chuyện xảy ra tối qua, nên chỉ gật đâu cười khổ: “ừm, em muốn về nhà”.
Nhìn thấy cô ta như vậy, Tề Thi Vận còn tưởng cô ta bị thất tình, nên cũng không hỏi nữa, mà tập trung nấu nướng.
Trong phòng khách, Lăng Nghị và Tuyết Hi giúp búp bê Barbie chải tóc, trang điếm và thử các loại quân áo, họ chơi rất vui vẻ, cảm giác như thời gian trôi qua trong chớp mắt.
Khi họ thử đến bộ quần áo thứ năm, tất cả thức ăn đã được dọn lên bàn, mùi thơm ngào
ngạt.
Không cần Tề Thi Vận nhắc nhở, Lăng Nghị liền dẫn Tuyết Hi đi phòng vệ sinh rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn, chờ ăn cơm.
Mọi người ăn bữa cơm này rất hòa thuận vui vẻ, đặc biệt là Chu Ấu Vi, cô ta có vẻ rất khách khí với Lăng Nghị, khiến Tề Thi Vận cảm thán, em họ của cô cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết kính trọng người lớn.
Không chỉ vậy, cô còn có một loại ảo giác rằng Lăng Nghị của trước đây đã quay trở lại.
Nhưng cô nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, và cảnh cáo bản thân không được ảo tưởng, nếu Lăng Nghị có thế trở nên tốt hơn, thì heo mẹ cũng biết hát “Tam bảo cát tường”!
“Tối nay tiểu Vi có chuyến bay, lát nữa anh đưa con bé một chút đi”. Khi bữa ăn gần kết thúc, Tề Thi Vận nói với Lăng Nghị.
“Được”. Lăng Nghị đồng ý một cách thoải mái, bởi vì anh biết đây là Tề Thi Vận đang âm thầm đuổi anh đi, ý là sau khi đưa xong thì không cần phải quay lại.
Lần này đến lượt Chu Ấu Vi ngượng ngùng, liên tục từ chối, nói rằng cô ta có thể bắt taxi đi.
Nhưng dù cô ta có nói gì thì Tề Thi Vận cũng đáp lại với lý do “không yên tâm”.
Chu Ấu Vi bất đắc dĩ, đành phải chấp nhận sự sắp xếp của chị họ.
Bữa ăn này đã đủ căng thẳng rồi, nhưng không ngờ rằng một lát nữa cô ta còn phải ngồi chung xe với anh rể!
Khi nghĩ đến quyền lực của anh rể ở quán bar đêm qua, trong lòng cô ta cảm thấy thấp thỏm một cách khó hiếu.
Sau bữa ăn, Chu Ấu Vi vốn muốn giúp chị họ rửa chén, nhưng lại bị Tề Thi Vận từ chối và bảo cô ta đến sân bay sớm đế tránh lỡ máy bay.
Thế là cô ta và Lăng Nghị bị Tề Thi Vận đuổi ra khỏi nhà.
Cũng may khi Lăng Nghị sắp rời đi, Tuyết Hi nói một câu ‘chúc ba ngủ ngon’, khiến trái tim bị tổn thương của anh được an ủi rất nhiều.
Chu Ấu Vi vừa ra khỏi nhà liền lấy điện thoại di động ra bắt taxi, kết quả mãi cho đến khi cô ta rời khỏi khu chung cư cũng không có ai nhận đơn.
Đang lúc cô ta định nói ở đáy không có taxi, có lẽ phải đi bộ một đoạn vào trung tâm thành phố mới được thì cô ta nhìn thấy một ông lão không biết từ đâu xuất hiện, đi thẳng đến trước mặt Lăng Nghi, cúi người nói: “Lăng đại sư, có cần sắp xếp xe không?”
Lăng Nghị gật đầu: “Đưa cô ấy đến khách
sạn lấy hành lý trước, sau đó đưa cô ấy ra sân bay”.
“Được, tôi lập tức thu xếp”. Ông lão nói xong liền gọi điện thoại: “Thu xếp một chiếc xe tới đây”.
Trong vòng chưa đầy hai mươi giây, một chiếc Mercedes-Benz S450 đã lái tới và dừng lại trước mặt họ với một cách chính xác.
Chu Ấu Vi trợn to mắt khi chứng kiến tất cả những điều này: Có người đợi, có xe đón đưa riêng, chị họ chị nói với em là nhà chị rất nghèo?
Ngay khi đầu óc Chu Ấu Vi trống rỗng, cô ta lại nhìn thấy một chiếc ô tô khác đang chạy tới, sau đó một bóng người mà cô ta sẽ không bao giờ quên bước xuống xe – Anh Báo!
Chỉ thấy anh Báo chạy chậm tới, đầu tiên là cúi người gọi một tiếng “anh Nghị”, sau đó lại cúi người gọi ông lão vừa rồi một tiếng “ông Càn”.
Khi nghe đến hai từ ‘ông Càn’, Chu Ấu Vi sửng sốt trong giây lát, suýt chút nữa đã không thở nổi mà ngất đi.
Ông Càn Diêm Vương sống?
Làm người gác cống cho anh rể?
Chắc chắn là cô ta đang nằm mơ đúng không?
Nếu đúng là vậy, hãy mau chóng cho cô ta tỉnh lại được không?
“Không biết lớn nhỏ, gọi là Lăng đại sư!”. Ngô Càn tát một cái vào đầu Trân Báo, bản thán ông ấy thì đố mồ hôi lạnh khắp người.
Gọi ông ta là ‘ông’, nhưng lại gọi Lăng đại sư là ‘Anh’, cậu đang muốn tiễn tôi đi sao?
Trần Báo nghe vậy, anh ta lập tức sửa lại, gọi một tiếng “Lăng đại sư”.
Nhìn thấy Lăng Nghị không có tức giận, lúc này Ngô Càn mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Trần Báo: “Không đi trông bãi đi, cậu tới đây làm gì?”
“Buối chiều tôi có nhờ Lăng đại sư giúp một việc, nên mang theo một món quà nhỏ đến để cảm ơn Lăng đại sư”. Trân Báo vừa nói vừa lấy từ trên người ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Lăng đại sư, đây là năm triệu tệ, đây là một chút thành ý nhỏ, không đủ đế tỏ lòng thành kính, mong Lăng đại sư vui lòng nhận lây”.
Nghe vậy, chu Ấu Vi ở một bên cảm thấy bản thân như sắp không thở nổi.
Giúp việc gì mà lại có giá như vậy, trị giá tới năm triệu tệ?
Chị họ, nhà chị thực sự rất nghèo, nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi đúng không?
Còn nữa, anh rể còn không thèm nói một lời cảm ơn, chỉ nhận lấy tấm thẻ, mấu chốt là đối phương còn rất vui vẻ, miệng cười ngoác đến tận
mang tai, giống như anh ta đã chiếm được một món hời lớn vậy.
“Nếu cậu đã tới rồi, thì tôi sẽ không đi, cậu tiễn cô ấy một chút đi”. Lăng Nghị nói với Trần Báo.
Nói xong, anh lại nói với Chu Ấu Vi: “Tôi còn có việc phải làm, đế cậu ta tiền cô, nếu cô có cần gì thì cứ nói thẳng với cậu ta”.
“…ô, được rồi”. Chu Ấu Vi sửng sốt một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần, vẫy tay chào tạm biệt Lăng Nghị, lên chiếc Mercedes-Benz, cùng Trần Báo đi về phía khách sạn.
Trên xe, Chu Ấu Vi do dự hồi lâu, mới yếu ớt hỏi: “Anh Báo, anh rể của tôi đang làm gì vậy, tại sao anh và ông Càn lại khách khí với anh ấy như vậy?”
Trần Báo nghe vậy, cười nói: “Anh rể của cô không nói cho cô biết sao?”
“Không có”.
“Vậy thì tôi cũng không dám nói cho cô biết, lỡ đâu lại đắc tội anh rể của cô, thì tôi không gánh nổi đâu”.
Nghe vậy, chu Ấu Vi càng thêm tò mò về thân phận của anh rể – rốt cuộc là một nhân vật truyền kỳ như thế nào, mới có thế khiến nhân vật lớn như anh Báo phải giữ bí mật?
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt đẹp trai cương nghị của anh rể lại hiện lên trong đầu cô ta, thật lâu không thể quên được…
Bệnh viện quốc tế Tần Hoàng, phòng bệnh VVIP.
Sau khi Tần Kiến Nghiệp biết được tin Tạ Xuyên tử trận, ông ta trầm mặc hồi lâu.
Mãi đến khi trà trên bàn nguội đi, ông ta mới lên tiếng hỏi: “Có chắc là không phải lão già Ngô Càn kia ra tay không?”
Tân Kiến Công nói: “Theo các đệ tử của võ quán Chấn Uy nói, đó là một chàng trai trẻ, Trần Báo gọi người đó là ‘anh Nghị'”.
“Từ khi nào Giang Châu lại có thêm một võ giả Nội kình trẻ tuổi như vậy? Tại sao tôi không biết?”, Tần Kiến Nghiệp nắm chặt nắm đấm, các đốt ngón tay bị nắm đến trắng bệch.
“Anh hai, thời hạn ba ngày sắp đến rồi, hiện tại Tạ Xuyên đã chết, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tân Kiến Nghiệp nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ủ rũ nói: “Không sao cả, Tạ Xuyên chết thì chết, dù sao ngày mai người đó cũng sẽ đến đây, đến lúc đó, nhà họ Hàn cũng được, gia dinh của con khốn đó cũng vậy, không giữ lại một
nqười nào!”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks