Vô thượng Luân hồi chi môn - Chương 3879
“Tiểu gia ta cần phải mời ngươi nghe một khúc”, Triệu Bân chưa ra khỏi chiếc đỉnh đầy lửa, hắn gọi đàn đá, gảy tiên khúc tịnh thế, dùng nó đế đối đầu với tà niệm, uy niệm cũng rất tàn bạo.
Khỏi phải nói chứ, tiên khúc tịnh thế rất hữu dụng.
Tà niệm ai oán một hồi, chiếc đỉnh mà nó biến ra cũng mất hết uy lực, ầm ầm nổ thành mảnh vụn.
Thấy vậy, Triệu Bân càng gảy đàn hăng hái hơn.
Tiếng đàn vô hình nhưng cầm ý bá đạo, phối hợp cùng ma lực tịnh thế khiến tà niệm bên trong ngọn lửa bị đánh cho không kịp trở tay. Nó vốn có hình người, vậy mà bị đánh thành hình dạng ngọn lửa, chạy trốn khắp nơi.
Tiếc rằng nó không có đường thoát.
Nơi này là thế giới vĩnh hằng, nó không thể nào ra ngoài được, mà tiên khúc tịnh thế vang vọng khắp tiếu thế giới này. Đòn tấn công không một kẽ hở khiến tiên hỏa dù trốn đến đâu cũng không thế tránh né, linh trí của tà niệm bị tiêu diệt từng chút một, uy lực của ngọn lửa cũng theo đó mà giảm đi, đến khi không còn gây ra sóng gió gì được nữa.
Diệt!
Triệu Bân điềm nhiên cất lời, kiếm nguyên thần phóng ra từ mi tâm, nhắm vào ngọn lửa tà niệm kia, một đòn tấn công chém nó tan tành mây khói.
Đến lúc này, tiếng gào ai oán mới tan đi.
Đến lúc này, thế giới vĩnh hằng mới khôi phục vẻ bình lặng.
Tà niệm tan rồi nhưng tiên hỏa màu đen vẫn còn ở đó, nó biến thành một đốm lửa lơ lửng trong không trung, màu đen càng thêm thuần túy, không có linh tính, cũng không có linh trí, chỉ biết lơ lửng ở đó, một đốm lửa lay động.
Tiên lôi và Long Uyên cũng chạy ra ngoài, đảo quanh tiên hỏa vàỉ vòng.
Triệu Bân cũng bước đến, nhìn tới nhìn lui. Đây đúng là tiên hỏa rồi, khỏi cần bàn cãi, cấp bậc của nó cũng không thấp. Nguyên nhân là bởi linh trí bị tiêu diệt, nó biến thành ngọn lửa ‘Vô chủ” nên không khai thác được uy lực.
Nếu nó có linh trí như tiên lôi và Long Uyên thì chắc chắn sẽ bá đạo vô song.
“Đi theo ta nhé!”
Triệu Bân mỉm cười, thu tiên hỏa vào tử phủ của mình, dùng căn nguyên và tiên lực để nuôi dưdng, lâu dần, chắc chắn có thể nuôi nó thành ngọn lửa của mình. Một khi nuôi ra được linh tính và linh trí, vậy thì nó sẽ ghê gớm lắm đây.
Sáng sớm, Triệu Bân ra khỏi thành từ sớm, lại tới sơn môn của Thánh Hỏa Điện.
Người canh cửa vẫn là hai lão già mặc hắc bào, đang nhắm mắt ngồi thiền.
“Hai vị đạo hữu, ta lại tới rồi đây”, Triệu Bân cười khà khà.
Hai lão già coi như không nghe thấy, thậm chí chẳng buồn vén mí mắt lên.
“Lão tổ của hai vị đã xuất quan chưa?”, Triệu Bân nhìn hai người với vẻ thăm dò.
“Chưa xuất quan”.
Lão già thứ nhất hờ hững đáp, nghe giọng nói thì lão ta khá bực mình, gặp đúng lúc sáng sớm nắng đẹp là thời điểm tốt đế tu luyện mà bị quấy rầy như vậy, lão ta chưa buột miệng chửi người đã là nề mặt lắm rồi.
“Chút lễ mọn, không đủ thành ý”, Triệu Bân lại lấy ra hai chiếc túi trữ vật, đưa cho mỗi người một túi. Bên trong mối túi đựng mười vạn tiên thạch, vì muốn có đèn Trường Minh mà hắn chi tiền không tiếc tay.
Quả nhiên.
Có tiền vẳn hữu dụng hơn.
Hai lão già mở mát ra, nhìn thấy con số tiên thạch không nhỏ mắt sắc mặt hòa hoãn hơn khá nhiều.
Cho dù là vậy, hai lão già vẩn rất tỏ vẻ: “Có việc gì chi bằng cứ nói thẳng”.
“Cũng chẳng phải chuyện gì lớn”, Triệu Bân mỉm cười, lại nhét thêm cho mổi người một viên ngọc thạch: “Nếu lão tổ của các vị xuất quan, cảm phiền thông báo cho ta một tiếng, cứ bóp vỡ ngọc thạch là được, khỉ ấy sẽ có hậu tạ”.
“ừm”.
Hai lão già kia cũng không khách sáo, phất tay nhận lấy. Mấy lời phía trước của Triệu Bân họ chẳng buồn nghe, chỉ nghe thấy bốn chữ “sẽ có hậu tạ”! Người này làm việc cũng hào sảng lẳm, lần đầu tiên ba vạn, lần thứ hai mười vạn, Tân thứ ba dù thế nào cũng phải từ mười hai vạn đổ lên!
Ai cũng đạt được mục đích của mình.
Chỉ cần có tiền.
Chuyện này họ rất sẵn lòng giúp đỡ.
“Đa tạ”.
Triệu Bân chắp tay, quay người rời đi.
Đập vào mắt hắn là ba bóng người bay xẹt qua bầu trời, đi đầu là một thanh niên, ở phía sau có hai lão già, một người mặc áo vàng và một người mặc áo bạc, chắc hẳn là hộ vệ của thanh niên đó, khí vận đều đạt tới cảnh giới Thái Hư.
ồi chao? Triệu Bân thoáng nhướn mày, gặp được người quen cũ này – thánh tử Vấn ThếTiên Tông Lương Khâu.
Gặp phải Lương Khâu ỏ chỗ này đúng là ngoài ý muốn, từ đằng xa chạy tới Bắc Cực Tinh, hắn ta thăm người thân hả?
Trong lúc này, ba người Lương Khâu đã đến, giống như ba cánh nhạn xẹt ngang bầu trời, chạy thẳng tới Thánh Hỏa Điện.
Hửm?