Truyện Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Chương 109
Sau đêm ân ái đã là ba ngày, tính từ đó đến nay
Lục Lãnh Phong đều thấy cô mang về mặt ưu tư,
phiến muộn
-Em có chuyện gìi sao?
-Thật ra. à không không có gì đầu anh.
Hy Nguyệt lấp lứng, cô định nói gì đó với anh
nhưng vội lắc đầu xua tay
Hôi thế nào thì cô cũng chỉ lắc đầu càng làm Lục
Länh Phong dấy lên tia bất an và lo lắng
Thật ra việc khiến có cảm thấy ưu phiến như vậy
đó là mỗi ngày Hy Nguyệt đều nhận được cuộc gọi
từ cậu và sáng hồm nay lại là của ông ngoại
Ngồi ở ghế chủ tịch, Hy Nguyệt tập trung cao độ
làm việc. Đang đặt bút định kí vào văn kiện thì
điện thoại lại vang tiếng chuông
Cựu quốc vương David Henry, là ông ngoại cô gọi.
Hy Nguyệt dự đoán được chuyện ông sẽ nói
nhưng cũng miễn cường mà bắt máy. Cô mô loa
ngoài, đặt điện thoại lên bàn làm việc rối tiếp tục kí
văn kiện
-Cái con bé ương bương này, con mau trở về Anh
cho ông.
Cây bút trên tay Hy Ngưyệt đột nhiên dùng lại.
biết ngay là sẽ nói chuyên này mà
-Nhưng mà ông à.
-Không nhưng nhị gìi cả, ông cho con thêm ba
ngày để suy nghĩ Nếu con vẫn ương bướng không
chịu thì buộc ông và cậu con phải dùng cách khác
-Chuyện này..nói sao đi ông con còn có việc.con
tất đây
Sau khi tất máy, Hy Nguyệt liền ngã người ra chiếc
ghế, dùng hai tay xaa xoa thái dương Khánh Hà
bên cạnh đương nhiên hiểu rõ cầu chuyện và cô
cũng hiểu cho nổi khó của Hy Nguyệt
Có và Tiểu Giang dù chỉ mới hẹn hò nhưng chỉ cần
xa nhau vài ngày đã thấy nhỏ huống hồ Hy
Nguyệt và Lục Lãnh Phong bỏ lỡ nhau suốt ba
năm. Vừa chỉ mới hạnh phúc không lầu làm sao nói
rồi khỏi thành phố này thì có thể rời khỏi
Nhưng nói đi thì phải nói lại, ông ngoại muốn Hy
Nguyệt về Anh quốc chính là thương cô. Dù đã
được biết sự thật nhưng cựu quốc vương lại không
hể tin tưởng Lục Lãnh Phong
Ông rất sợ châu gái sẽ như con gái ông năm xưa
đặt ôình yêu cho một kẻ không đáng
Thời hạn ba ngày dân trôi qua, Hy Nguyệt đã có
sân câu trả lời. Dù thế nào đi nữa thì đáp án của cô
vẫn là “không”, cô sẽ không về Anh đôu
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks