Tuyệt Phẩm Cuồng Y - Chương 33 Là anh ta
Chương 33: Là anh ta?
La Vĩnh Ba vừa nghe thấy đối phương bắt máy thì nói bằng giọng điệu ấm ức. Quả thật anh ta đã bị đánh, còn bị Lâm Phi Vũ lừa mất hai triệu.
Tất nhiên trong suy nghĩ của La Vĩnh Ba, đó là số tiền mà Lâm Phi Vũ đã lừa anh ta, còn Đỗ Mỹ Thanh là đồng phạm.
Anh ta vổn không định gọi cuộc gọi này. Đây là một người bạn của mẹ anh ta, là kiểu chơi thân từ bé đến lớn.
Vì cha của anh ta nên La Vĩnh Ba hơi bài xích người chú này.
“Vĩnh Ba, sao cháu lại bị đánh? cháu nói cho chú biết đi.” Trần Kính – Phó thường vụ thành phố Liễu Thành ân cần hỏi han.
“Chú Trần, bây giờ cháu đang ở Liễu Thành. Lúc nãy cháu đã bị một người đàn ông đánh, còn bị lừa mất hai triệu nữa.” La Vĩnh Ba thêm mắm dặm muối kế lại quá trình mình đã bị đánh và bị lừa gạt như thế nào.
Qua lời kế của anh ta, Lâm Phi Vũ và đồng bọn Đỗ Mỹ Thanh đã lừa tiền anh ta, hơn nữa xong việc còn đánh người.
Đây là chuyện rất nghiêm trọng, đồng thời đã vi phạm pháp luật.
Trần Kính là một trong những người phụ
trách ở Liễu Thành. Trước tiên không nói đến mối quan hệ giữa ông ta và La Vĩnh Ba, nếu gặp phải chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ không nhân nhượng, mà phải trừng phạt nghiêm khắc.
‘Vinh Ba, cháu đang ở đâu? Chú sẽ cử người đến đó bắt kẻ tình nghi ngay.” về cơ bản cụm từ kẻ tình nghi của Trần Kính đã xác định chuyện này là Lâm Phi Vũ có lỗi rồi.
“Cháu đang ở cửa chung cư Nguyện cảnh, người đó đang sống trong tòa chung cư này.” La VTnh Ba nghe vậy thì vội vã báo cáo vị trí của mình.
“Được, cháu hãy ở đó đợi một lát, có chuyện gì thì chúng ta liên lạc qua điện thoại.” Dứt lời, Trần Kính cúp máy.
La Vĩnh Ba hài lòng cúp máy. Anh ta vốn định chơi đùa với Đỗ Mỹ Thanh một phen, nhưng lại xảy ra chuyện thế này, anh ta cảm thấy mình cần phải giở chút thủ đoạn.
Đến lúc đó Đỗ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ đêu bị bắt lại, mà lịch sử chuyển khoản của mình vẫn còn đó, cộng thêm lúc anh đánh anh ta, chắc chắn camera an ninh ở xung quanh cũng đã quay lại.
Đây đã là sự thật 100%, Lâm Phi Vũ có muốn ngụy biện cũng không thế làm được.
Một nhân viên văn phòng mà thôi, những
chứng cứ này đủ đế phán anh tội chết, vả lại Lâm Phi Vũ cũng chẳng có chứng cứ chứng minh anh ta tự nguyện chuyển tiền cho anh, đến lúc đó anh ta chỉ cần nói mình bị lừa gạt là được.
Về phần Đỗ Mỹ Thanh là bạn gái Lâm Phi Vũ, còn là đồng bọn, nên nhân chứng này không được thành lập.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của La Vinh Ba đã tốt hơn rất nhiều. Đến lúc đó, mình ra mặt cứu vớt Đỗ Mỹ Thanh đang tuyệt vọng, đồng thời nộp đơn tha thứ cho cô ây.
Qua màn kịch này, Đỗ Mỹ Thanh còn không thoải mái để mình chơi ư?
Dù sao thì mình cũng cứu vớt cô ấy từ nỗi tuyệt vọng bàng hoàng mà, bất kỳ cô gái nào cũng không thế từ chối mẫu đàn ông như vậy.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, bản thân La Vĩnh Ba cũng tình nguyện làm như vậy.
Trần Kính gọi điện thoại cho cục trưởng Phùng ở Cục thành phố, để nghiêm khắc phê bình một phen, rồi giao chuyện này cho ông ta xử lí.
Cục trưởng Phùng đâu dám có ý kiến gì, vội vã mắng tan tác sở trưởng khu trực thuộc, bảo ông ta gấp rút đi đến chung cư Nguyện cảnh đế bắt kẻ tình nghi về quy án.
Có mệnh lệnh của Trần Kính nên nhân viên
xử lý vụ án đến rất nhanh. Tầm mười phút đã có hai chiếc xe chạy đến cửa chung cư.
La Vĩnh Ba còn cố ý xuống xe, chào hỏi với người đến xử lý vụ án, sau đó đi tới phòng giám sát chung cư để trích xuất camera an ninh, tiện thể hỏi ban quản lý Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh đang ở căn hộ nào.
Sau khi Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh quay về nhà thì không hề hay biết La Vĩnh Ba đã ngấm ngầm nghĩ cách nhắm vào mình.
Lúc này hai người vẫn đang chuẩn bị bữa tối. Hôm nay Đỗ Mỹ Thanh vô cùng chịu khó, chủ động rửa rau giúp Lâm Phi Vũ.
Hai người đang ở trong phòng bếp bận rộn, Đỗ Mỹ Thanh bỗng lên tiếng hỏi: “Phi Vũ, anh lừa La Vĩnh Ba hai triệu, liệu anh ta có báo cảnh sát không. Tôi cảm thấy hạng người này nhất định sẽ không chịu bỏ qua như thế đâu.”
Đỗ Mỹ Thanh hoi lo lắng thay cho Lâm Phi Vũ, bởi vì anh vừa lấy tiền vừa đánh người. Sau đó cô ấy nhớ đến thân phận của anh, cảm thấy mình đã lo lắng quá đà rồi.
Trước đây Chu Bách Hào ngông cuồng tự đại hống hách đến thế, chẳng phải vẫn bị Lâm Phi Vũ trừng trị đến nỗi ngoan ngoãn nghe lời hay sao?
“Không sao đâu, là do anh ta tự nguyện
chuyến khoản, chứ chúng ta đâu có cưỡng ép anh ta.” Lâm Phi Vũ chẳng hề để tâm.
Coi như cho La VTnh Ba trả phí cho sự ngu dổt của bản thân. Hạng người này luôn cho rằng bản thân là số một trên thế giới này, không cho anh ta nếm tí đau khố thì làm sao mà trưởng thành được.
“ừm, vậy thì tốt.” Đỗ Mỹ Thanh gật đầu.
“Lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô một triệu, dù gì khoản tiền này cũng là do vợ chồng chúng ta cùng kiếm được.” Lâm Phi Vũ trêu ghẹo.
Đỗ Mỹ Thanh nghe vậy thì mặt mày đỏ bừng, hờn dỗi nói: “Ai là vợ chồng với anh chứ, đúng là không biết xấu hổ.”
Sau đó cô ấy lắc đầu nói tiếp: “Tôi không cần số tiền này.”
“Tôi sợ cô không cần nên mới nói một triệu đó. Tôi vốn định chuyến hết hai triệu cho cô.” Lâm Phi Vũ giải thích.
Coi như anh giúp Đỗ Mỹ Thanh kiếm được khoản tiền này. Đây là số tiền có được khi La Vinh Ba nhìn trúng cô ấy.
Lâm Phi Vũ không có hứng thú với tiền bạc. Lần trước lừa Vương Đại Đức năm triệu, đến giờ anh vẫn chưa động đến một xu.
“Không cần đâu, anh cứ giữ lại đế sau này
cưới vợ đi.” Đỗ Mỹ Thanh lắc đầu cười hì hì nói.
Lâm Phi Vũ đang định lên tiếng, nhưng đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Để tôi đi xem thử.” Đỗ Mỹ Thanh gác lại công việc trong tay, đợi lau khô tay rồi thì đi về phía cửa.
Cô ấy vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy rất nhiều cảnh sát đang đứng ngoài cửa. Người dần đầu trong số đó lấy giấy chứng nhận ra nói: “Đỗ Mỹ Thanh, cô và Lâm Phi Vũ – bạn trai cô bị nghi có liên quan đến vụ án lừa đảo và cố ý gây thương tích, mời hai người đi theo chúng tôi một chuyến.”
Về cơ bản chuyện này đã có thể xác định, bọn họ cũng không dò hỏi quá nhiều mà đấy cửa xông thẳng vào nhà.
Lâm Phi Vũ nghe thấy tiếng động thì đi ra khỏi phòng bếp.
Nhìn thấy cảnh sát xông vào nhà, anh đã chủ động lên tiếng: “Chúng tôi không có lừa đảo. Trước khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, chúng tôi có nghĩa vụ phối hợp điều tra với các anh, nhưng các anh không nên tỏ thái độ này.”
“Lâm Phi Vũ, chứng cứ đầy đủ, anh hãy để giành những lời này để nói với quan tòa đi. Dẩn bọn họ đi cho tôi.” Người dẫn đầu nói một câu rồi sai người dẫn bọn họ đi.
“Phi Vũ.” Đỗ Mỹ Thanh sốt sắng gọi.
“Đừng sợ, cứ đi theo họ đế phối hợp điều tra là được. Chuyện xảy ra thế nào thì cứ nói thế nào.” Lâm Phi Vũ nhìn Đỗ Mỹ Thanh bằng ánh mắt an ủi.
Nhận được ánh mắt an ủi của Lâm Phi Vũ, trong lòng Đỗ Mỹ Thanh đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hai người bị dẫn ra khỏi nhà. Khi đến cửa chung cư, La Vĩnh Ba và Trác Chí Cương vẫn đang đứng ngoài xe đợi xem kịch.
Nhìn thấy hai người bị dẫn đi, La VTnh Ba cười nói: “Cậu Trác, cùng tôi đi xem náo nhiệt không?”
Dứt lời, La Vĩnh Ba đã mở cửa bước xuống xe. Trác chí Cương cũng liếc nhìn, khi anh ta chuấn bị bước xuống xe thì sắc mặt bỗng thay đổi.
Dù Lâm Phi Vũ có biến thành tro anh ta cũng nhận ra. La Vinh Ba muốn xử Lâm Phi Vũ ư?
Trác Chí Cương chợt lạnh sổng lưng. Vì quá sợ hãi, anh ta đã giẫm chân ga lái như bay, rời khỏi nơi này, cũng chẳng thèm bận tâm La VTnh Ba. Người này đã đắc tội với Lâm Phi Vũ, liệu có còn sống được không?
La Vĩnh Ba khó hiểu nhìn Trác Chí Cương đột ngột lái xe rời đi, ánh mắt hơi sững sờ.
Bây giờ anh ta chẳng muốn đế ý đến Trác Chí Cương, mà đi tới trước mặt Lâm Phi Vũ cười nói: “Ranh con, mày đã lừa tôi hai triệu, hai người cứ đơi mà nqồi tù đi.”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks