Tuyệt thế Đan Vương ở đô thị - Chương 46 Suối linh khí
Chương 46: Suối linh khí
Nhìn thấy Trương Phàm đột nhiên xuất hiện, chậm rãi đi về phía anh ta, Trần Thiếu Sơn khó lòng duy trì được sự bình tĩnh, vô thức lùi lại.
Anh ta thậm chí còn hy vọng Trương Phàm sẽ không quan tâm đến anh ta, có thế không nhìn thấy anh ta chính là chuyện tốt nhất.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng Trương Phàm cũng đứng trước mặt anh ta.
“Gặp lại nhau sớm vậy!” Trương Phàm mỉm cười, hỏi đối phương với sự quan tâm: “Mặt còn đau không?”
Hết chuyện đế nói rồi sao!
Trần Thiếu Sơn vô thức tức giận.
Nhưng nhìn những người đang điên cuồng bên trong sân, anh ta biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của Trương Phàm, cho nên anh ta chỉ im lặng không dám lên tiếng.
Anh ta vẫn chưa quên chuyện lần trước bị đánh là do nói quá nhiều, Trương Phàm này dường như có sở thích hở chút là động tay đánh người!
Khủng khiếp quá!
Tuy nhiên, Trân Thiếu Sơn không lên tiếng thì cái tát cả Trương Phàm vẫn rơi xuống mặt anh ta.
Bộp một tiếng, ngay cả khi xuyên qua một lớp gạc được quấn trên mặt, âm thanh vẫn sắc bén như trước.
Trần Thiếu Sơn sững sờ.
Tại sao hắn lại đánh anh ta ngay cả khi anh ta không nói gì?
Có thế nói lý một chút được không?
“Tôi hỏi anh đó, câm rồi à?” Trương Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Trần Thiếu Sơn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Thật khó hiếu, nói chuyện cũng bị đánh, khồng nói chuyện cũng bị đánh.
“Tôi…” Trần Thiếu Sơn đang nghiêm túc suy nghĩ xem mặt mình có bị đau hay không.
Chát!
Trước khi Trần Thiếu Sơn kịp suy nghĩ xong thì Trương Phàm lại tát vào mặt anh ta.
Hành động lần này đã thực sự thổi bùng ngọn lửa tức giận trong lòng Trần Thiếu Sơn!
Nỗi sợ đã được xua tan đi, sự tức giận dâng lên, anh ta dường như không biết sợ hãi là gì, vì vậy anh ta gân cố lên, gào thét giận dữ:
“Anh cho rằng anh giỏi lắm sao? Có tin tôi sẽ giết chết anh không?”
Trương Phàm nhìn Trần Thiếu Sơn bằng ánh mắt thương hại.
Động một chút lại hù dọa giết người, ngoài ra lại không thể nói được cái gì khác, tố chất của Trần Thiếu Sơn này đúng thật là quá kém cỏi!
“Mặc dù anh có chút năng lực, nhưng anh lại không biết nhà họ Trần mạnh đến mức nào! Anh./’ Lúc này Trần Thiếu Sơn chỉ có thể lấy cái danh của nhà họ Trần để tăng sự tin cho mình.
Bởi vì sau khi cứng rắn thì nổi sợ trong lòng anh ta lại quay trở lại Tân nữa.
“Nhà họ Trần, có lẽ rất mạnh!” Trương Phàm nhẹ nhàng nói, sau đó nắm lấy cánh tay của Trần Thiếu Sơn, ném anh ta xuống đất, giẫm lên chân của anh ta:
“Nhưng anh không nên tiếp tục gây phiền phức cho tôi, cho dù anh tới là vì cái gì thì tôi cũng không thể tha thứ cho anh!”
“Anh, anh muốn làm gì!” Trần Thiếu Sơn run rẩy nói.
Trương Phàm không lên tiếng mà dùng hành động thực tế để trả lời cho Trần Thiếu Sơn.
Chỉ với một âm thanh răng rắc, bắp chân của Trần Thiếu Sơn đã bị cú đá của Trương Phàm bẻ gãy.
Sau đó, hắn tóm lấy Trần Thiếu Sơn đang kêu rên đau đớn, ném anh ta vào trong mê huyễn trận.
Chà, bây giờ không có tiếng than khóc, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại rồi.
“Trở về bảo nhà họ Trần đến đón người đi!” Trương Phàm nhìn nhóm người ở bên ngoài sân còn chưa tiến vào mê huyễn trận, nhẹ nhàng nói một câu rồi quay lưng trở lại sân.
Nhóm người do Trần Thiếu Sơn mang theo nhìn đám người đang nhốn nháo trong sân nhưng giống như không hề nhìn thấy nhau, biếu hiện Trân Thiếu Sơn và nhiều người kia rất khác nhau, bao gồm cả bảy cổ võ giả mạnh mẽ, đột nhiên phân tán ra!
Không thể trêu vào!
Trương Phàm là người nhất định không thể trêu vào!
Cho nên, chỉ có cách báo cáo với người nhà họ Trần, chỉ có một thế lực to lớn như nhà họ Trần mới có thể có khả năng cạnh tranh với Trương Phàm theo nghĩa đen.
Trương Phàm quay lại sân, không quan tâm đến Trân Thiếu Sơn và người của anh ta, mà nhìn sang một hướng khác, chính là chỗ có Lữ Hoa!
Tên trộm Lữ Hoa!
Kỳ thực, Trương Phàm không quan tâm Lữ Hoa có phải là một kẻ trộm hay không, đối với hắn, tất cả ngành nghề đều bình đẳng với nhau.
Chỉ là báy giờ tình trạng của Lữ Hoa rất tệ, hình như tinh thần của hắn ta cũng có chút bất thường, thế lực cũng giảm đi rất nhiều.
Dù sao thì trong mê huyễn trận không có thức ăn, không có thức uổng, chỉ có sự tra tấn của không gian yên lặng, điều này thực sự là thứ mà một tên trộm thường trải nghiệm kích thích có thế chịu đựng được.
“Chắc là có thể kiếm được một ít tiền!” Trương Phàm tự lấm bẩm.
Một tên trộm, lại là tên trộm nối tiếng như vậy, liệu có phải là hắn ta sẽ có rất nhiều tiền tiết kiệm hay không?
Hắn ta phải chết như thế này có chút đáng tiếc, chuyện hợp lý nhất chính là lấy tiền của hắn ta rồi sử dụng nó.
Coi như hắn ta dùng tiền cứu mạng chính mình đi.
Nghĩ như vậy, Trương Phàm quyết định đi bắt Lữ Hoa ra ngoài.
Lữ Hoa đi ra khỏi mê huyễn trận trong trạng thái vẫn còn mê man.
Lần đầu tiên ra ngoài hắn ta còn muốn động thủ với Trương Phàm, còn lần này hắn ta chỉ đơn giản quỳ xuống mặt đất cầu xin sự thương xót, nét mặt có chút điên cuồng: “Tôi sai rồi! Tha cho tôi đi!”
Lúc này, Lữ Hoa cảm thấy mình có thế nghe thấy những giọng nói xung quanh, cảm thấy mình đã lên thiên đường rồi, còn nơi ma quái kia, hắn ta không muốn đi thêm một lần nào nữa.
Thật kinh khủng!
Nó không phải là nơi mà mọi người có thế ở lại.
“Tổng giá trị tài sản mà anh có là bao nhiêu?” Trương Phàm thẳng thắn hỏi.
Lữ Hoa sững sờ một lát.
Có lẽ hắn ta không ngờ một cao thủ như Trương Phàm lại đột nhiên hỏi một câu về tiền thẳng thừng như vậy.
“ừm, không nhiều lắm.” Lữ Hoa thận trọng nói: “Tôi, tôi tiêu rất nhiều tiền, tiêu rất nhiều tiền, tôi thích ăn chơi ở khắp nơi, cho nên tôi không có nhiều tiền tiết kiệm lắm!”
“Không có nhiều tiền tiết kiệm là bao nhiêu?” Trương Phàm cau mày hỏi.
“ừm, khoảng ba trăm ngàn?” Lữ Hoa thận trọng trả lời.
Trương Phàm không nói lời nào, túm lấy Lữ Hoa ném thẳng vào bên trong mê huyễn trận, lần này cứ đế cho hắn ta chết ở bên trong đó đi.
Ba trăm ngàn là quá nghèo, đã không thể ép được gì thì cũng không cần phải lãng phí thời gian của hắn.
“Tha mạng! Xin cậu tha mạng cho tôi đi! Tôi, tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi có thể kiếm tiền! Tôi có thể kiếm tiền, tất cả sổ tiền mà tôi kiếm được trong tương lai đều sẽ đưa cho cậu!” Lữ Hoa vội vàng lớn tiếng nói.
Trương Phàm không hề nhúc nhích.
Kiếm tiền?
Hắn cần hắn ta kiếm tiền không?
Hơn nữa, không cần phải nói, xét về năng lực kiếm tiền, một vạn Lữ Hoa cũng không thế so sánh với hắn.
Đó là một chuyện lãng phí thời gian, hắn không cần phải giữ lại đối phương.
“Tôi nguyện ý đi theo cậu làm đầy tớ, coi cậu là chủ nhân. Còn nữa, tôi còn biết một bí mật lớn! Một bí mật lớn thật sự! Bí mật lớn có thể tăng tốc độ tu luyện!” Lữ Hoa nhìn thấy Trương Phàm không nhúc nhích, nhìn thấy hắn chuẩn bị đưa mình vào trong mê huyễn trận, hắn ta hoàn toàn sợ hãi đến run người.
Trương Phàm dừng lại một chút, nhìn Lữ
Hoa.
Bí mật lớn có thể tăng tốc độ tu luyện?
Trương Phàm thật sự có chút hứng thú.
“Tỏi biết một con suối! Có rất nhiều linh khí ở đó!” Lữ Hoa thấy Trương Phàm cuối cùng cũng đồng ý lắng nghe, vội vàng nói.
“Con suối?” Nam Tuyền được mệnh danh là thành phố ngàn suối, bởi vì ở đây có rất nhiều con suối tự nhiên.
Nhưng con suối thì có liên quan gì đến linh khí?
Trương Phàm đã thăm dò qua, những con suối kia chỉ là một suối nước bình thường, không có liên quan gì đến linh khí.
“Đúng vậy, có một con suối, linh khí rất dồi dào! Là do tôi đã tu luyện ở đó nên mới tiến bộ được nhanh như vậy!” Lữ Hoa kiên quyết nói.
Trương Phàm suy nghĩ, sau đó lên xe đi ra ngoài cùng với Lữ Hoa: “Chỉ đường cho tôi, đừng để tôi phát hiện anh nói dối tôi.”
“Không dám! Tuyệt đối không dám!” Lữ Hoa vội vàng trả lời.
Mê huyễn trận kia quá quỷ dị, hắn ta không dám nói dối.
Chưa kế so sức mạnh của hắn ta đối với Trương Phàm giống như lấy trứng chọi đá, hắn ta không có chút suy nghĩ phản khác nào cả.
Tất cả những gì mà hẳn ta muốn lúc này chính là được sổng sót!
Chỉ cần hắn ta còn sống, chỉ cần hắn không cần quay trở lại nơi khủng khiếp đó thì mọi thứ đều tốt hơn hết thảy!
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks