Tuyệt Thế Long Thần - Chương 105 Cầu thầy chữa bệnh
Chương 105: Cầu thầy chữa bệnh
Ba cô gái mặc lễ phục nhìn nhau, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Bọn họ thầm thấy may mắn vì Dương Phàm không tính toán đến việc vừa rồi bọn họ sỉ nhục Dương Phàm, nếu không thì kết quả của bọn họ cũng không khá hơn là mây.
Chỉ là bọn họ nghĩ mãi không hiểu, với thân thủ như Dương Phàm, có thế trở thành nhân vật trưởng lão cấp cao trong bất kỳ thương hội nào, tại sao lại chạy đến ăn bám một nhà họ Tô nho nhỏ.
Sau khi mọi người giải tán, Vương Lệ Trữ bước tới, mỉm cười với Dương Phàm.
Cô ta nói: “Trên người cậu còn bao nhiêu bí mật mà tôi không biết?”
Ban đầu cô ta còn lo lắng cho sự an toàn của Dương Phàm, nhưng bây giờ có vẻ là cô ta lo lắng quá nhiều rồi.
Dương Phàm mỉm cười: “vẫn còn một chức năng co duỗi nữa, khi có thời gian, chúng ta sẽ nghiên cứu thêm.”
Vương Lệ Trữ lườm hắn một cái, không nói thêm nữa.
Tô Mộng Dao bước tới nói với Dương Phàm: “Anh Phàm, anh đắc tội với nhà họ Tạ, bọn họ sẽ không tha cho anh, hay là anh trốn đi một thời gian đi?”
Dương Phàm còn chưa mở miệng, Vương Lệ Trữ đã tiến lên nắm lấy tay Tô Mộng Dao nói: “Em gái, chuyện này em không cần lo lắng, anh trai chị sẽ đi thương lượng với bọn họ.”
“Hơn nữa, Tạ Yên Khách sẽ không đối đầu trực diện với chúng tôi.”
Phụ nữ thông minh khi gặp tình địch sẽ không trở mặt ngay, Vương Lệ Trữ nói bóng gió là đế Tô Mộng Dao hiểu được thực lực nhà họ Vương của bọn họ.
Cả hai đều là thương hội lớn đương nhiên hiếu câu ‘ngao sò tranh đấu, ngư ông đắc lợi’, nếu thương hội Thuận Thái cố ý muốn bảo vệ Dương Phàm, Kim Sĩ Đốn sẽ không vạch mặt ra bên ngoài.
Bây giờ đã nhìn thấy thực lực của Dương Phàm, cô ta cũng không sợ thương hội Kim Sĩ Đốn lén ra tay nữa.
Tô Mộng Dao nghe Vương Lệ Trữ nói vậy, mới thấy yên tâm.
“Cảm ơn chị đã quan tâm chăm sóc Dương Phàm nhà em.” Cô ấy cũng không chịu thua kém tuyên bố chủ quyền của mình.
Dương Phàm:”…”
Cái gì mà chị chị em em, xưng hô khó hiểu quá vậy?
Hai người lườm Dương Phàm một cái, bắt đầu mắng Dương Phàm.
“Người này không được đâu, quá hay gây rối.
“Đúng đây, còn tham lam nữa…”
“Cậu ta tốt với em hơn chị nhiều, ngay cả khi chị bị người khác bắt nạt hắn cũng không can thiệp.”
Hai người nói chuyện với nhau giống như đang trò chuyện với bạn bè, nhưng chỉ trút giận lên Dương Phàm.
Dương Phàm cười xấu hổ, tìm cớ đi vào nhà vệ sinh tránh né, hai người cạnh tranh với nhau, tại sao người bị công kích lại là hắn?
Khi Dương Phàm rời khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy Vương Lệ Trữ và Tô Mộng Dao đang vừa nói vừa cười, giống như bạn bè thân thiết đã nhiều năm.
Thì ra sau khi hai người thăm dò một chút, cả hai đều đoán được Dương Phàm chưa có hoạt động thân mật với ai, hay nói cách khách thì bọn họ vẫn ở cùng vạch xuất phát.
“Chị em plastic*.” Dương Phàm từ xa lẩm bẩm, sau đó bưng ly rượu lên uống một mình.
*Tình cảm chị em như hoa giả bằng nhựa, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn. Bên ngoài thân thiết chị em nhưng thực chất đấu đá như điên.
Ly rượu còn chưa uống hết, hội trường gần như chật kín người.
Điều này vượt xa sự mong đợi của Đường Ngữ Yên.
Ban đầu cô lo lắng với một hội trường lớn như vậy, đến lúc đó có thế trở nên quá rộng rãi và lạnh lẽo.
Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp sức hút của thuốc mỡ trị sẹo Tuyết Phù, không chỉ tại Giang, mà còn có cả những bác sĩ nối tiếng của Long Quốc cũng đến đế kiểm tra tính chân thật của sản phấm.
Khi sự kiện bắt đầu, Đường Ngữ Yên tự mình lên sân khấu đế giới thiệu sản phẩm, cô còn mời vài người có sẹo lên sân khấu đế trình diễn hiệu quả của sản phấm.
Sự kiện lần này rất thành công, tất cả khán giả đều rất ngạc nhiên.
Hội trường rất náo nhiệt, nhưng Dương Phàm lại ngồi ở bên ngoài uống rượu như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, một nhóm người từ cửa lớn bước vào hội trường.
Phía trước có một cô gái đẩy xe lăn, một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, người này mang theo bình oxy, hít thở yếu ớt, như là có thế chết bất cứ lúc nào.
Đi theo phía sau cô gái là hai bác sĩ, cầm theo bình oxy, đi sau bọn họ là bốn người đàn ông mặc đồ vest.
Dương Phàm nhìn cô gái đó, khoảng hai mươi tuối, mặc chiếc váy hoa màu hồng nhạt, bước đi nhẹ nhàng, rõ ràng là một võ giả.
Gương mặt của cô gái rạng ngời, ánh mắt rạng rỡ như sao lấp lánh, nụ cười như quả anh đào, cả người tràn đầy khí chất hoạt bát.
Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp đó chứa đầy nỗi lo lắng, khi nhìn thấy đám đông trước mặt, cô gái trở nên bối rối.
Dương Phàm nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, người này nội tạng đã suy kiệt, giống nhưtrúng độc nhưng lại không phải, đang rất nguy kịch.
Biểu cảm của người đàn ông trung niên khiến Dương Phàm có cảm giác như đã từng gặp qua, có chút giật mình.
Hắn chắc chắn không quen người này, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc.
Lúc này có một người đàn ông chạy vào, người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ phong cách Trung Hoa có họa tiết rồng màu trắng, gương mặt đẹp trai, tư thế hiên ngang, bình thường nhìn đã đẹp rồi.
Gia đình này khá thú vị, đều là võ giả, thực lực hình như cũng không tệ lắm.
Người đàn ông vừa chạy vào đã nói với cô gái: “Không có ai bắt máy, chắc ồn quá nên không nghe được.”
Cô gái nghe vậy thì hốt hoảng: “Vậy phải làm sao đây, cha sắp không chịu được nữa.”
Người đàn ông đi đến phía sau đám đông, hét lên: “Nhường đường, nhường đường.”
Đám đông đều nhìn chằm chằm vào sân khấu trước mặt, không nghe thấy anh ta đang nói gì-
Dương Phàm đặt ly rượu trong tay xuống, chậm rãi bước về phía trước.
Thấy Dương Phàm đi tới, cô gái giật mình nói: “Anh muốn làm gì?”
Dương Phàm cười nói: “Tôi là bác sĩ, tôi có thế giúp cô xem một chút.”
Vừa nói vừa đặt tay lên mạch đập của người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn.
Chỉ thấy mạch đập của người đàn ông trung niên bỗng hưng phấn rồi chậm lại, cực kỳ kỳ lạ.
Dương Phàm mỉm cười: “Thì ra là vậy.”
Cô gái định thần lại, đấy tay Dương Phàm ra: “Anh là ai? Đừng gây rắc rối.”
Cô gái đang tập trung tìm người nên khi nhìn thấy Dương Phàm là người lạ, đương nhiên phải đề phòng.
Thấy Dương Phàm trực tiếp ra tay, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Dương Phàm nhẹ nhàng cười nói: “Đừng căng thẳng như vậy, tôi có thế chữa khỏi bệnh của cha của cô.”
Sao mà cô gái có thể tin được, lập tức trừng mắt nhìn Dương Phàm, hét lên: “Anh tiến lên một bước nữa, đừng trách cấp dưới của tôi vô tình.”
Ban đầu, Dương Phàm có cảm giác thân thiết với người đàn ông trung niên này, nên hắn mới chủ động ra tay, bây giờ bị mất mặt, hắn đương nhiên không nói nữa.
Lúc này, người đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp đã quay lại nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, anh ta cấn thận quan sát Dương Phàm một lúc rồi không nói gì.
Cha anh ta đã bị bệnh hơn một tháng, bọn họ đã đi khám các bác sĩ nổi tiếng mà không có
kết quả gì.
Sau đó, bọn họ công khai treo thưởng, bác sĩ đến cũng không ít, nhưng tiếc là không ai biết cha anh ta bị bệnh gì.
Đương nhiên anh ta không thấy Dương Phàm có thế có cách gì, dù sao hắn còn quá trẻ.
Lúc này cuộc họp quảng bá đã kết thúc, nhiều người đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại một nửa đông đảo chủ yếu là những người có ý định về quyền đại diện cho thuốc mỡ trị sẹo Tuyết Phù.
Thấy đám đông giải tán, người đàn ông vội vàng chạy vào tìm kiếm xung quanh..
Bổng nhiên khuôn mặt người đàn ông vui vẻ hẳn lên, anh ta hét lên với cô gái rồi vội vàng chạy về phía một nhóm người.
Cô gái mừng rỡ vội vàng đẩy xe lăn đi theo.
Dương Phàm uổng hết rượu trong ly, không có gì làm nên cũng đi theo.
Thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang bắt mạch cho người đàn ông trung niên, người phụ nữ nhíu mày, thời gian càng lâu thì càng nhíu chặt hơn.
Cô ta thở dài, cảm thấy có lỗi nói: “Xin lỗi cậu Dương, bệnh của cha anh tôi bất lực.”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks