Tuyệt Thế Long Thần - Chương 106 Thương hội Ngũ Nhạc
Chương 106: Thương hội Ngũ Nhạc
Dương Phàm biết người phụ nữ xinh đẹp này, là Lý Thi Thi, được xưng là thần y của Long Quốc.
Thì ra người bệnh là Dương Vệ Quốc, người sáng lập thương hội Ngũ Nhạc, cô gái là con gái ông ta Dương Uyển Ngọc, còn người đàn ông là con trai ông ta Dương Thanh Lục.
Hai anh em vốn dĩ không nghĩ rằng bệnh tình của cha mình lại nghiêm trọng như vậy, sau nhiều lần điều trị chẳng những không tốt lên mà còn trở nên nặng hơn.
Lúc này bọn họ mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng liên hệ với thần y Lý Thi Thi.
Lý Thi Thi có chút giao tình với thương hội Ngũ Nhạc, cô ấy vừa mới hoàn thành nhiệm vụ của quân đội nên lập tức chạy đến Giang Thành.
Vì không biết Dương Vệ Quốc đang trong tình trạng nguy kịch, vì vậy khi cô ấy nhìn thấy quảng cáo về thuốc mỡ trị sẹo Tuyết Phù lập tức có hứng thú, mới chạy đến tham gia sự kiện quảng bá.
Dương Thanh Lục cũng không có ý hối thúc, dù sao chỉ thêm một chút thời gian, bệnh của cha anh ta cũng đã hơn một tháng.
Ai ngờ tình trạng cơ thể của cha anh ta lại đột ngột xấu đi, các dụng cụ đo lường đều phát ra âm thanh cảnh báo.
Vì không liên lạc được với Lý Thi Thi, trong tình huống khấn cấp, anh ta trực tiếp đưa cha mình đến đây tìm người.
Nhìn thấy Lý Thi Thi cũng không có cách gì, anh em Dương Thanh Lục không kiềm được nước mắt.
Lý Thi Thi nói: “Hai người đừng lo lắng, để tiến sĩ Cát xem thử đi.”
Nói xong, cô ấy nói với một lão giả đứng bên cạnh: “Tiến sĩ Cát, người này và nhà họ Lý chúng tôi có quan hệ mật thiết, làm phiền ông xem giúp.”
Lão giả cũng không từ chối, bước đến kiểm tra cơ thể người đàn ông trung niên, rồi hỏi một vài câu hỏi với hai vị bác sĩ.
Sau khi nghe câu trả lời của hai vị bác sĩ, tiến sĩ Cát trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Các chức năng cơ thế đều đang suy giảm… e rằng chúng ta chỉ có thể chấp nhận sự thật.”
Khi những người xung quanh nhìn thấy Lý Thi Thi và tiến sĩ Cát đồng thời xuất hiện, đều xúm lại xem náo nhiệt.
Hai người này đều là nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực y học của Long Quốc, Lý Thi Thi học Trung y, tiến sĩ Cát thì học Tây y.
Thấy cả hai nói như vậy, mọi người xung quanh đều lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
Dương Vệ Quốc của thương hội Ngũ Nhạc là một người khiêm tốn, thường làm một số hoạt động từ thiện.
Ông ta làm từthiện cũng không thông qua tổ chức nào mà chỉ gửi tiền trực tiếp cho người dân, đã từng sửa đường, xây cầu, xáy trường học, luôn được mọi người kính trọng.
Chỉ tiếc là đã lớn tuổi còn gặp đại nạn, thật sự làm cho người ta thấy tiếc nuối.
Anh em Dương Thanh Lục nghe vậy thì bật khóc, mọi người xung quanh cũng cảm thấy đau buồn.
Vương Lệ Trữ đứng bên cạnh Dương Phàm, nhẹ nhàng nói: “Y thuật của cậu không phải rất tốt à, sao cậu không đi xem thử.”
Dương Phàm cười nói: “Đã xem rồi, bệnh này tôi có thể trị được.”
Hiện trường lúc này yên tĩnh, xung quanh có một số người nghe Vương Lệ Trữ nói nên nhìn về phía Dương Phàm, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Ngại sự có mặt của Vương Lệ Trữ, cộng thêm việc Dương Phàm vừa thể hiện thực lực nên bọn họ không dám ‘ôn ào quá mà chỉ nhỏ giọng
thì thầm:
“Người này muốn nối tiếng đến điên rồi, muốn thu hút sự chú ý của người khác à?”
“Cả Lý thần y và tiến sĩ Cát đều bất lực, người này lại khoe khoang như vậy.”
“Cậu ta mà trị được, cậu ta mà trị được tôi sẽ livestream ăn phân.”
Thấy Dương Phàm còn trẻ như vậy, mọi người đều không coi trọng lắm.
Lý Thi Thi tuy còn rất trẻ nhưng là người nhà họ Lý ở Kinh Thành, từ nhỏ đã vào y môn, sau khi học ở y môn vài năm, đã nhận được sự chân truyền của Lạc Trần.
Đương nhiên Dương Phàm không thế so sánh được.
Hơn nữa, nếu y thuật của Dương Phàm tốt hơn Lý Thi Thi thì đã nối danh từ lâu, tại sao bọn họ lại không biết hắn?
Lúc này, Lý Thi Thi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: “Tôi biết một người y thuật giỏi hơn tôi, tôi có thể để hắn thử.”
Tiến sĩ Cát ‘ô lên, cũng nói theo: “Tôi cũng đã từng thấy một chàng trai trẻ có kiến thức y học vượt xa tầm hiểu biết của tôi, có lẽ cậu ta sẽ có cách.”
Anh em nhà họ Dương nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, nhưng đột nhiên khuôn mặt của bọn họ lại trở nên đau buồn.
“Tôi sợ cha tôi sẽ không thế cầm cự được đến khi cậu ta đến.” Dương Thanh Lục nói.
“Tới kịp, cậu ta ở Giang Thành.”
Vẻ mặt Lý Thi Thi vui vẻ, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Lúc này cả hội trường đều im lặng, đúng lúc đó điện thoại di động của Dương Phàm reo lên.
Những người đứng xung quanh hắn đều sửng sốt, sao lại trùng hợp như vậy?
Dương Phàm trực tiếp ấn nút từ chối, chậm rãi đi về phía trước, cười nói: “Người các người đang nói có phải là tôi không?”
Lý Thi Thi vui mừng, bước tới nói: “Dương Thanh…Dương Phàm, cậu mau xem chú Dương thế nào đi.”
Lần trước ở nhà thị trưởng, Dương Phàm đã dạy cho cô ấy một bài học, tuy ngoài miệng không phục nhưng trong lòng đã nhận thua từ lâu rồi.
Tiến sĩ Cát cũng rất ngạc nhiên: “Thì ra cậu Dương cũng ở đây, như vậy thì tốt quá.”
Ông ta tràn đầy kỳ vọng đối với Dương Phàm, hy vọng có thể nhìn thấy kỳ tích xuất hiện, để ỏng ta được mở mang tầm mắt lần nữa.
Anh em nhà họ Dương nhìn thấy Dương Phàm đều sửng sốt, bọn họ không bao giờ ngờ người này thực sự là một bác sĩ, ngay cả Lý Thi Thi và tiến sĩ Cát đều cảm thấy thua kém hắn.
Dương Phàm mỉm cười gật đầu chào Tiến sĩ Cát, xem như chào hỏi.
Sau đó hắn đến trước mặt Lý Thi Thi nói: “Cô kêu tôi trị thì tôi phải trị à?”
Vốn dĩ Dương Phàm đã nhìn ra Dương Vệ Quốc bị người ta hạ cố, có quan hệ mật thiết, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là hắn không có ấn tượng tốt với Lý Thi Thi, cố ý muốn cãi cọ với cô ấy vài câu.
Người phụ nữ này tuy rất xinh đẹp nhưng lại quá kiêu ngạo nên Dương Phàm rất phản cảm đối với cô ấy.
Lý Thi Thi vội vàng nói: “Dương Phàm, anh nhất định phải cứu chú ấy, chú ấy là…”.
Nói đến đây, Lý Thi Thi suy nghĩ một chút, đối giọng nói: “Chú ấy là người tốt.”
Dương Uyển Ngọc vừa lo lắng vừa xấu hổ, trong lòng thầm trách mình quá hấp tấp, vì vậy không biết nên nói gì.
Dương Thanh Lục bước đến trước mặt Dương Phàm, lễ phép nói: “Thưa ngài, vừa rồi tôi có xúc phạm đến ngài mong ngài tha thứ, hi vọng ngài có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước mà ra cứu cha tôi, tất nhiên tôi sẽ hậu tạ.”
Dương Uyển Ngọc cũng vội vàng bước tới nói: “Vừa rồi là tôi không có mắt nên mới xúc phạm anh, chỉ cần anh ra tay chữa bệnh cho cha tôi, anh muốn chém giết hay róc thịt tôi đều được.”
Dương Phàm trừng mắt nhìn Lý Thi Thi, rồi xoay người mỉm cười nói với hai anh em nhà họ Dương: “Nếu hai người đã nói vậy, tôi cũng không ra vẻ ta đây nữa.”
Anh em nhà họ Dương không hiếu ý gì, vội vàng cung kính nói: “Không dám, không dám.”
Đây là hy vọng duy nhất của cha bọn họ, bọn họ tự nhiên không dám phạm sai lầm.
Dương Phàm điểm nhẹ các huyệt đạo lớn trên ngực Dương Vệ Quốc đế bảo vệ tâm mạch của ông ta, sau đó nói với Vương Lệ Trữ: “Lệ Trữ, giúp tôi sắp xếp một căn phòng yên tĩnh.”
Vương Lệ Trữ mỉm cười, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Khách sạn Thiên Hải thuộc sở hữu của gia đình cô ta, nên việc sắp xếp một căn phòng rất đơn giản.
Ngay sau đó, mọi người đi đến phòng tổng thống.
Lý Thi Thi muốn xem liệu Dương Vệ Quốc có thế được cứu hay không nên trực tiếp đi theo, tiến sĩ Cát tự nhiên sẽ không bỏ lỡ, ông ta muốn xem Dương Phàm có thể mang đến kỳ tích gì.
Anh em nhà họ Dương bế cha lên giường rồi bước sang một bên.
Tiến sĩ Cát và Lý Thi Thi ở một bên đều căng cố ra nhìn đế xem Dương Phàm chữa trị như thế nào.
Tại một góc của hội trường, ba cò gái mặc lể phục đang nói chuyện:
“Thực không ngờ người đó lại có năng lực như vậy.”
“Còn phải nói, đánh thương hội Kim SĩĐốn bỏ chạy, có quan hệ tốt đẹp với thương hội Thuận Thái, bây giờ thương hội Ngũ Nhạc cũng tôn trọng hắn, đến cả Lý Thi Thi cũng không xem ra gì.”
“Không được, tôi muốn đi tìm hắn, để cùng hắn sinh khỉ con.”