Tuyệt Thế Thần Y - Chương 830 Người của nhà nào
Chương 830: Người của nhà nào?
Khi người trẻ tuổi và ỏng lão cùng bước vào phòng riêng, một nhóm thực khách đến ăn cũng tập trung trước cửa phòng.
Những gì xảy ra ở đây đã kinh động đến những thực khách ở các phòng riêng xung quanh.
Mà người trẻ tuổi có tên là Từ Phượng Dương cùng ông lão tới đây cũng vì nhận được thông báo từ nhân viên phục vụ của nhà hàng.
Vừa bước vào phòng riêng thì đã nhìn thấy Vương Hạo Vũ vẫn đang không ngừng kêu thảm thiết trên mặt đất, cùng với mẹ và dì của Tiểu Nguyệt với khuôn mặt sưng đỏ.
Sắc mặt Từ Phượng Dương hơi phát lạnh, chân mày ôn hòa cũng hơi nhíu lại.
Mà lúc này, ông lão đi phía sau Từ Phượng Dương vung tay lên, một đạo kình khí xuyên vào cái chân gãy của Vương Hạo Vũ.
Vương Hạo Vũ lập tức ngừng kêu thảm thiết.
Lúc này, Từ Phượng Dương mới khẽ liếc nhìn mọi người có mặt rồi nói.
“Ai có thế cho tôi biết người nào đã gây sự và đánh người trong nhà hàng của tôi, còn ra tay nặng như vậy không?”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người
Cao Phi.
Đối mặt với ánh mắt của Từ Phượng Dương, Cao Phi cũng không hề sợ chút nào.
Cao Phi đương nhiên biết Từ Phượng Dương này.
Người này là người của nhà họ Từ ở thủ đô, và cũng là chủ của nhà hàng này.
Nhà họ Từ cũng từng là một gia tộc hạng hai ở thủ đô, đồng thời cũng đứng trên đỉnh kim tự tháp của toàn bộ thủ đô.
Mấy ngày trước, sau khi tứ đại gia tộc bị Diệp Viễn tiêu diệt, nhà họ Từ cũng nhảy một cái trở thành gia tộc hạng nhất ở thủ đô, thực lực và địa vị tăng lên rất nhiều.
Nếu như không biết Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu trước thì khi Cao Phi nhìn thấy Từ Phượng Dương, anh ta nhất định sẽ vô cùng sợ hãi.
Ngoài trừ thành viên của tứ đại gia tộc ởthủ đô, người này hiện tại có thể nói là
Một trong những sự hiện diện của thế hệ trẻ ởthủ đô.
Căn bản cũng không phải là người mà những thành phần có giai cấp tư sản như bọn họ có thế đắc tội nổi.
Nhưng bây giờ, anh em của anh ta Diệp Viễn
chính là Diệp Diệt Tiêu, anh ta đương nhiên sẽ không sợ bất kỳ người nào.
Đôi mắt lạnh lùng củaTừ Phượng Dương khiến Cao Phi rất không thoải mái.
Đúng lúc Cao Phi chuẩn bị mở miệng.
Dì của anh ta đã lên tiếng trước, nói xin lỗi với Từ Phượng Dương.
“Cậu Từ, thật xin lỗi, cũng là lỗi của chúng tôi, là đứa cháu này của tôi không hiểu chuyện nên mới ra tay đả thương người khác. Cậu Từ, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ bồi thường mọi tốn thất hôm nay!”
Nghe được những lời này, ánh mắt lạnh lùng của Từ Phượng Dương cũng dần dịu lại.
Mặc dù anh ta rất kiêu ngạo nhưng anh ta cũng không phải là loại con nhà giàu không biết thương xót người khác.
Nếu dì của Cao Phi đã nói xin lỗi thì anh ta cũng không muốn truy cứu thêm.
Dĩ nhiên, nếu như là trước kia, anh ta nhất định sẽ dạy dỗ những kẻ phá vỡ quy tắc của mình một bài học.
Nhưng gần đây tình hình ở thủ đô rất hỗn loạn, người nhà anh ta cũng ba lần bốn lượt cảnh cáo, gần đây nhất định phải khiêm tốn một chút, tránh chọc tức đến một số người mà nhà họ Từ
không đắc tội nổi.
“Dì, tại sao phải nói xin lỗi? Chuyện này vốn dĩ không thể trách chúng ta, người ra tay trước là bọn họ, con chỉ là bị buộc phải đánh trả mà thôi!”, Cao Phi bình tĩnh nói.
Lời nói của Cao Phi ngay lập tức khiến dì của anh ta sợ hãi.
Vội vàng giận dữ hét vào mặt Cao Phi.
“Con im miệng cho dì!”
Vốn dĩ Cao Phi đã hoàn toàn đắc tội với nhà họ Liễu và nhà họ Vương, bây giờ chủ nhà hàng Từ Phượng Dương cũng đã đến đây, bà ta nhất định không thể để Cao Phi lại đắc tội với Từ Phượng Dương được.
Nếu không, hôm nay tất cả bọn họ sợ rằng căn bản không thế rời khỏi nơi này.
Nói xong, dì của Cao Phi lại nói với Từ Phượng Dương.
“Cậu Từ, xin cậu bỏ qua cho, đứa cháu nhỏ của tôi vừa mói ra trường, cái gì cũng không hiểu!”
Từ Phượng Dương lại lạnh lùng liếc nhìn Cao Phi một cái, lúc này mới quay đầu nhìn về phía dì của Cao Phi và nói.
“Bồi thường hết mọi tổn thất, sau đó bảo anh ta xin lỗi, sau đó rời khỏi đây!”
Những lời này lập tức khiến dì của Cao Phi cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng nói.
“Được được được! Chúng tôi lập tức bồi thường!”
Nhưng vào lúc này, Vương Hạo Vũ trên mặt đất đột nhiên tức giận hét lên.
“Từ Phượng Dương, anh con mẹ nó nếu dám đế đám khốn khiếp dám đả thương tôi rời khỏi đây thì hôm nay tôi sẽ khiến nhà họ Từ của các người biến mất khỏi thủ đô!”
Nghe lời này, sắc mặt Từ Phượng Dương hơi thay đổi.
Ông lão phía sau anh ta lập tức muốn ra tay.
Nhưng lại bị Từ Phượng Dương ngăn cản.
Mặc dù bị Vương Hạo Vũ chửi mắng khiến anh ta cảm thấy không vui, nhưng từ lời nói của Vương Hạo Vũ có thể nhận thấy anh ta dường như không hề sợ hãi nhà họ Từ bọn họ.
Vì vậy, anh ta muốn làm rõ thân phận của Vương Hạo Vũ trước.
“Anh là ai?”
Vương Hạo Vũ trên mặt đất còn chưa lên tiếng, Tiểu Nguyệt ở bên cạnh đã vội vàng nói.
“Bạn trai tôi là người của nhà họ Vương ở thủ đô!”
Nghe vậy, Từ Phượng Dương khẽ cau mày.
Anh ta biết hầu hết người trong nhà họ Vương, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua Vương Hạo Vũ.
Tiểu Nguyệt lại nói: “Bạn trai tôi không phải người ở thủ đô, mà là một nhánh của nhà họ Vương ở tỉnh khác. Lần này bạn trai tôi đến thủ đô đế tham dự lề kỷ niệm nhà họ Vương trở thành một trong tứ đại gia tộc!”
“Vốn dĩ hôm nay chúng tôi đến đây để giải quyết nợ nần với đám khốn nạn này, nhưng không ngờ tên khốn kiếp kia lại dám đánh gãy một chân của bạn trai tôi…”
Tiếu Nguyệt còn muốn tiếp tục nói, nhưng Vương Hạo Vũ trên mặt đất đã trực tiếp hét lên.
“Cũng con mẹ nó im miệng cho tôi. Họ Từ kia, anh mau giết chết hết đám phế vật này cho tôi, sau đó báo cho bố của tôi biết, hỏm nay tôi phải lột da rút gân đám phế vật này!”
Lời nói của Vương Hạo Vũ lại khiến Từ Phượng Dương cau mày lần nữa, nhưng anh ta vẫn không hề có động tĩnh gì, mà chỉ quay đầu nhìn về phía đám người Cao Phi.
Nói: “Còn các người là ai?”
Từ Phượng Dương là một người thông minh, anh ta vừa xem đã hiểu được toàn bộ sự việc.
Rất rõ ràng chính là người của phe Tiểu Nguyệt này đến tìm Cao Phi gây sự, nhưng kết quả lại bị người của phe Cao Phi này đánh bị thương.
Nếu như Vương Hạo Vũ thực sự là người của nhà họ Vương, mà đám người Cao Phi lại còn dám động đến Vương Hạo Vũ, điều đó có nghĩa thân phận của đám người Cao Phi nhất định không đơn giản.
Vì vậy, anh ta cũng cần phải làm rõ xem rốt cuộc đám người Cao Phi đám này là thần thánh phương nào..
Dì của Cao Phi vừa định trả lời câu hỏi của Từ Phượng Dương.
Mẹ của Tiểu Nguyệt cũng mở miệng hét lên.
“Họ Từ kia, cậu còn đặc biệt hạch hỏi nhiều làm gì? Mau chóng giết hết đám khốn nạn này đi, nếu không nhà họ Liễu của chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
“Nhà họ Liễu của các người? Bà là người của nhà họ Liễu sao?”
Từ Phượng Dương lại giật mình.
Anh ta còn tưởng rằng Vương Hạo Vũ là người nhà họ Vương cũng đã đủ khiến anh ta đau đầu rồi, không nghĩtới người đàn bà này lại là người nhà họ Liễu.
Mẹ của Tiểu Nguyệt nhất thời cực kỳ khó chịu mà hét lớn.
“Bà đây là họ hàng xa của nhà họ Liễu, lần này tới thủ đô là đế trở về với nhà họ Liễu!”
Nghe vậy, Từ Phượng Dương lại nhíu mày thật sâu.
Anh ta cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.
Bây giờ Vương Hạo Vũ và Liễu cầm đều nói bọn họ đến từ nhà họ Vương và nhà họ Liễu, nhưng đám người Cao Phi lại dám ra tay đả thương những người này.
Nghĩ đến danh tính của đám người Cao Phi nhất định cũng không đơn giản.
Nếu anh ta không xử lý tốt thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ngay lúc Từ Phượng Dương đang cảm thấy khó xử thì ông lão phía sau thì thầm vào tai anh ta: “Cậu chủ, lời hai người này nói có vẻ là thật, ở thủ đô chắc hẳn không ai dám giả mạo là người của nhà họ Liễu và nhà họ Vương!”
“Nhưng mà tốt nhất cũng nên làm rõ danh tính của những người kia!”
Sau khi Từ Phượng Dương khẽ gật đầu, anh ta lại nhìn về phía đám người Cao Phi và nói
“Còn các người đến từ nhà nào?”
Dì của Cao Phi vừa định mở miệng.
Nhưng Cao Phi đã giành nói trước: “Tôi đây không phải người của gia tộc nào, tôi chỉ là người đến từ một gia đình bình thường ở thủ đô!”
“Tôi ngược lại muốn xem anh sẽ xử lý chuyện này thế nào!”
Sở dĩ Cao Phi nói như vậy hoàn toàn là vì Diêp Viễn đã bảo anh ta nói thế.