Tuyệt Thế Thần Y - Chương 923 Vô sỉ
Chương 923: Vô sỉ
Sau mấy hơi thở, Diệp Viễn nhìn thấy Tiểu Hắc lúc này đã hoàn toàn ngất đi, vỏ số vảy đen trên thân thể khống lồ rơi xuống, có chỗ thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy máu thịt.
Diệp Viễn không có thời gian suy nghĩ nhiều, động tay một cái, lập tức nhét thân thế to lớn của Tiếu Hắc vào trong chiếc nhẫn không gian.
Mà lúc này, làn sóng năng lượng kinh khủng kia cũng đã xông đến gần.
Diệp Viễn không dám khinh thường, nhanh chóng vung thanh kiếm dài trong tay, mấy luồng kiếm khí ngưng tụ đến cực điếm quét ra ngoài.
Trong nháy mắt, nước biển trước mặt Diệp Viễn bị mấy đạo kiếm khí kinh khủng này thối tung, khiến xuất hiện một vùng chân không.
Mà vào lúc này, Diệp Viễn vẫn không hề ngừng lại, mấy đạo kiếm khí kinh khủng lại được tung ra.
Một vết nứt không gian xuất hiện trong vùng chân không, làn sóng xung kích đáng sợ trong nháy mắt bị vết nứt không gian nuốt chửng.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Diệp Viễn mới nhanh chóng trở lại du thuyền.
Khi anh quay trở lại du thuyền, những cơn sóng kinh khủng cao hàng trăm mét đột nhiên
bùng nổ xung quanh du thuyền.
Toàn bộ du thuyền cũng điên cuồng lắc lư.
Ngoài ra còn có vô sổ sóng lớn điên cuồng ập vào du thuyền.
Mà đám người Nam Cung Nhược Hồng cũng không nhàn rổi, mọi người lập tức ra tay, đánh bay tất cả những đợt sóng lớn ập đến.
Ước chừng khoảng vài phút sau, những con sóng lớn ngập trời kia chậm rãi hạ xuống.
Mặt biển cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh.
Khoảng nửa giờ sau, những làn sương mù đáng sợ xung quanh du thuyền dần dần biến mất.
Lúc này, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, không còn chút sức lực nào ngồi trên boong tàu.
Khoảng thời gian này quả thực giống như ngày tận thế đối với tất cả mọi người.
“Mọi người đừng ngồi ngấn người ra đó nữa, nhanh chóng cứu chữa những người bị thương và trúng độc đi!”
Đám người Nam Cung Nhược Hồng lập tức ra lệnh.
Mọi người cũng không dám ngấn người, vội vàng hành động.
Lúc này, Diệp Viễn đang ngồi xếp bằng ở một góc, chữa trị vết thương cho Tiểu Hắc trong chiếc nhẫn không gian.
Ngay vào lúc này, chỉ thấy Dương Hạo Tường dẫn theo mấy tên thuộc hạ đi tới.
“Hừ, người của vùng đất Hư Vô này thực sự lười biếng, mọi người đều cùng nhau phòng thủ kẻ địch, vậy mà các người thì lại trốn trong một góc để tránh bị quấy fây!”
Dương Hạo Tường vô cùng khó chịu hét lên.
Dương Hạo Tường hiện tại rất không hài lòng với Diệp Viễn.
Giọng nói của Dương Hạo Tường ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Khi mọi người nhìn thấy Diệp Viễn và ba người khác trốn ở trong góc với dáng vẻ rất nhàn nhã thì cũng vô cùng khó chịu.
“Mấy người ở vùng đất Hư Vô xảy ra chuyện gì vậy? Tất cả mọi người đều đồng lòng chống địch, các người không giúp cũng không sao, vậy mà lại trốn ở chỗ này lười biếng, quả thực rất buồn cười!”
“Hừ, sao chúng tôi lại không ra tay? Nếu vừa rồi không phải Diệp tiên sinh ra tay giết những người đó, phá hủy những thuyền bè và mấy chiếc tàu chiến kia thì các người cho rằng mình còn có
cơ hội sống sót sao?”
Thanh Tử ở bên cạnh lập tức tức giận trả lời.
Vừa rồi cô ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Diệp Viễn, đương nhiên thấy rõ anh đã ra tay giết chết những cao thủ kia, đồng thời chỉ huy những thanh kiếm dài tiêu diệt thuyền bè và tàu chiến.
Có thể nói, nếu không có Diệp Viễn, e rằng tất cả mọi người trên du thuyền ngày hôm nay đều sẽ chết.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, đám người Dương Hạo Tường lại tới nói cô ta và những người đến từ vùng đất Hư Vô không giúp đỡ gì.
“Cái gì? Cô nói anh ta giết những cao thủ kia? Phá hủy mấy chiếc thuyền bè và tàu chiến?”, Dương Hạo Tường đột nhiên giả vờ tỏ ra vỏ cùng kinh ngạc nói.
“Tôi từng gặp qua loại người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua loại người không biết xấu hố như vậy ở vùng đất Hư Vô. Những cao thủ, thuyền bè và tàu chiến rõ ràng là do trưởng lão của Hạo Thiên Môn chúng tòi tiêu diệt và phá hủy!”
Nghe vậy, Thanh Tử gần như tức điên.
“Các người mới không biết xấu hổ đấy, rõ ràng là do Diệp tiên sinh ra tay…”
Tuy nhiên, Thanh Tử còn chưa nói hết lời đã
bị Diệp Viễn ngăn lại.
Cũng không đế ý đến đám người Dương Hạo Tường, anh trực tiếp dẫn Thanh Tử và Tần Khuynh Thành chuẩn bị rời đi.
Hiện tại anh cũng không có thời gian giải thích, bây giờ anh cần tìm gấp một chỗ an tĩnh để trị thương cho Tiếu Hắc.
“Tôi cho các người đi rồi sao?”, lúc này, Dương Hạo Tường đột nhiên ngăn cản đám người Diệp Viễn, vẻ mặt khó chịu nói.
“Anh muốn thế nào?”, Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks