Tuyệt Thế Thần Y - Chương 928 Núi băng
Chương 928: Núi băng
Sau khi giải quyết tất cả mọi người, lại xác định bốn phía không có người nào mai phục.
Diệp Viễn liền bảo Thanh Tử tiếp tục lái thuyền, sau khi bố trí trên thuyền một trận pháp cỡ nhỏ, anh mới ngồi xếp bằng ở trên thuyền lần nữa, bắt đầu trị thương cho Tiếu Hắc.
Ba ngày sau.
Cuối cùng Diệp Viễn cũng tỉnh lại từ trong nhập định, trải qua ba ngày trị liệu, Diệp Viễn đã ổn định được vết thương cho Tiếu Hắc.
“Cậu Diệp! Cậu không sao chứ?”
Nhìn thấy Diệp Viễn tỉnh lại, Tần Khuynh Thành vội vàng tiến lên hỏi.
Ba ngày này, cô ta và Thanh Tử thấy Diệp Viễn vẫn luôn ở vào trạng thái nhập định, các cô cũng không dám đi quấy rầy Diệp Viễn.
Mà ba ngày nay, các cô cũng gặp phải một chút nguy hiểm, nhưng mà bởi vì lúc trước Diệp Viễn bố trí ra trận pháp mới khiến hai người biến nguy thành an nhiều lần.
“Không có việc gì!”
Diệp Viễn lắc đầu.
“Làm sao vẫn còn ở chỗ này vậy?”, Diệp Viễn đưa mắt nhìn tình huống xung quanh, hơi nghi
hoặc hỏi.
Theo lý thuyết, thời gian lâu như vậy rồi, bọn họ hẳn là đã có thể tiến vào khu vực trung tâm vùng biển này mới đúng.
Nhưng cảnh tượng xung quanh vẫn giống như lúc bọn họ mới tiến vào vùng biển này.
“Chúng tôi cũng không biết, ba ngày này, dường như chúng tôi vẫn luôn vòng quanh tại chỗ!”, Tần Khuynh Thành trả lời.
“Vùng biển này vô cùng kỳ quái, trước đó chúng tôi đã dựa theo hướng anh chỉ đế đi tiếp, nhưng quanh đi quấn lại, dường như vẫn còn ở chỗ cũ!”, Thanh Tử cũng nghi hoặc nói.
Thật ra vào ba ngày trước các cô đã phát hiện ra hình như bọn họ đã lạc đường, cứ mãi vòng quanh tại chỗ.
Các cô rất muốn gọi Diệp Viễn tỉnh dậy, nhưng cuối cùng vẫn không dám quấy fây anh.
Mà ba ngày này, hai người cũng luôn dựa theo phương hướng Diệp Viễn nói cho bọn họ biết trước đó để lái thuyền, nhưng cho dù các cô tiến lên như thế nào, cảnh vật xung quanh đều không hề thay đối chút nào.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, sau đó liền mở rộng thần thức, tràn ra bốn phía.
Điều khiến Diệp Viễn cảm thấy may mắn
chính là thần trí của anh không bị vùng biển này ngăn cản.
Mặc dù vùng biến này không ngăn cản thần trí của anh, nhưng thần thức không thể thăm dò ra nơi này có dị dạng gì.
Thứ mà thần thức thăm dò ra cũng giống cảnh tượng mà bọn họ nhìn bằng mắt thường như đúc.
Sau khi cấn thận tìm tòi một vòng, Diệp Viễn vẫn không phát hiện ra xung quanh có bất kỳ dị thường nào.
“Cậu Diệp, làm sao bây giờ?”, Thanh Tử hỏi.
Giờ phút này, Diệp Viễn cũng không có bất kỳ phát hiện nào, chỉ có thể nói.
“Cứ tiếp tục tiến về phía trước đi”
“Được!”
Thanh Tử cũng không có nhiều, tiếp tục lái thuyền tiến về phía trước.
Sau khi đi tiếp hơn một giờ.
“Lạnh quá!”
Tân Khuynh Thành đứng bên cạnh Diệp Viễn đột nhiên mở miệng nói.
Lúc này, Diệp Viễn cũng phát hiện ra nhiệt độ quả thật đã thấp hơn lúc trước mười mấy độ.
“Hai người nhìn kìa, đó là núi băng sao?”
Lúc này, Thanh Tử đột nhiên chỉ về đằng trước, có chút kinh hãi nói.
Diệp Viễn ngẩng đầu một cái, phát hiện ra trong sương mù dày đặc phía trước có mấy ngọn núi băng nguy nga như ẩn như hiện.
“Tại sao nơi này lại có núi băng?”
Nhìn thấy những ngọn núi băng khống lồ nối liền nhau, đồng thời kéo dài mấy ngàn dặm càng ngày càng rõ ràng phía trước, Diệp Viễn cũng vô cùng kinh ngạc.
Mà lúc này, khi con thuyền nhỏ nhanh chóng tiến lên, bọn họ phát hiện ra trên mặt biển cũng xuất hiện rất nhiều khối băng khổng lồ.
Đồng thời trên mặt biển gần ngàn mét phía trước cũng đã bị lớp băng thật dày bao bọc.
Nhớ lần trước anh tới nơi đây, nơi này không hề có núi băng nào cả, chỉ có vài hòn đảo nhỏ lẻ loi trơ trọi.
Nhưng mấy năm không đến, làm sao nơi này lại đột nhiên có nhiều núi băng như vậy.
Đồng thời nhìn kích cỡ của những ngọn núi băng này, cùng với lớp băng dày cộm kia, dường như nó đã tồn tại rất nhiều năm vậy.
“Vù!”
Đúng vào lúc này, một cơn gió lạnh lẽo thổi tới.
Mấy người chỉ cảm thấy một hơi lạnh khiến người ta sợ hãi lan ra toàn thân.
Cho dù cường đại như Diệp Viễn cũng bị cơn gió lạnh băng này khiến cả người không nhịn được mà run rẩy.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks