Tuyệt Thế Thần Y - Chương 945: Con trăn khổng lồ
Cùng lúc đó.
Phía cuối khu rừng rậm nguyên thủy này đột nhiên xuất hiện một khe nứt màu đen.
Một đám cao thủ siêu cấp từ các thế lực khắp nơi bước ra từ khe nứt màu đen kia.
Khi tất cả mọi người rời khỏi khe nứt màu đen thì khe nứt màu đen lập tức biến mất.
“Nơi này chính là di chỉ thực sự của Quỷ Môn sao?”, lão giả của đoàn hiệp sĩ có chút kinh hãi hỏi.
Lúc này, thứ xuất hiện trước mặt mọi người là một bức tường thành cổ vô cùng uy nghiêm mang đằy dấu vết thời gian.
“Có thể!”, bà lão của Hạo Thiên Mòn khẽ gật đầu.
“Các vị, trước tiên chúng ta thỏa thuận đi. Tất cả bảo vật trong Quỷ Môn này đều thuộc về đất nước Hoa Hạ của chúng tôi. Đến lúc đó cũng đừng nói lời nói không giữ lời!”
Sau khi bà lão của Hạo Thiên Môn nói xong, bà ta nhìn về phía các cao thủ siêu cấp của đoàn hiệp sĩ, Quang Minh Thần giáo và các thế lực khác.
“Yên tâm, chúng tôi chỉ cần bảo vật của đoàn hiệp sĩ còn sót lại ở nơi này, chúng ta sẽ
không đụng tới những thứ còn lại!”, lão giả của đoàn hiệp sĩ nói.
“Không sai, chúng tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về chúng tôi mà thôi!”, cao thủ siêu cấp của Quang Minh Thần Giáo cũng mở miệng nói.
Những người còn lần lượt bày tỏ ý kiến của mình.
“Vậy thì tốt!”
“Được rồi, bây giờ chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để thăm dò di tích của Quỷ Môn này!”
Nói xong, bà lão Hạo Thiên Môn ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu khôi phục trạng thái tự thân.
Mà những người khác cũng không hề dừng lại, cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu điều chỉnh trạng thái tựthân.
Giờ phút này, trong rừng rậm nguyên thủy, những đệ tử của các thế lực khắp nơi không ngừng di chuyến về phía khu rừng nguyên thủy để thu thập thảo dược và săn lùng một số yêu thú có thực lực yếu ớt.
Diệp Viễn dẫn theo hai người Tần Khuynh Thành cùng Thanh Tử, một đường tiến lên với tốc độ rất nhanh.
Trong chốc lát, cả ba đã đi đến vị trí trung tâm của khu rừng rậm nguyên thủy này.
Mới vừa đi được mấy bước, Diệp Viễn đã thấy phía trước một gốc cây khô có mấy buội thảo dược màu trắng ngà.
“Cỏ Tỏa Hồn!”
Diệp Viễn lập tức vui mừng khôn xiết, loại cỏ Tỏa Hồn này chính là loại thảo dược mà anh cần, là loại thảo dược rất quan trọng giúp chữa trị cho cha mẹ Lâm Vãn Tinh và những người khác.
Điều khiến Diệp Viễn hài lòng nhất chính là những loại cỏ Tỏa Hồn này đã có tuổi đời hàng trăm năm tuổi.
Trong lúc Diệp Viễn chuẩn bị đi tới hái mấy loại thảo dược đó.
Một đám sương mù màu xanh đột nhiên xì ra từ gốc cây khô héo, lao thẳng về phía Diệp Viền.
Anh cũng giật mình, vội vàng trốn sang một bên.
Đám sương mù lập tức dừng ở một gốc cây lớn phía sau Diệp Viễn mà ba người mới có thể ôm trọn.
Những thân cây vổn rậm rạp trong nháy mắt mất đi sức sống và lập tức biến thành tro bụi.
“Thật là một loại độc lợi hại!”
Nhìn thấy toàn bộ cây cối phía sau đều bị ăn mòn thành tro bụi, Diệp Viễn cũng có chút sợ hãi.
Ngay khi Diệp Viễn còn đang ngấn người, một con trăn khống lồ dài hàng chục mét, to bâng một bế chứa nước lao ra từ gốc cây khô héo phía sau cỏ Tỏa Hồn kia.
Có một cái bướu thịt màu xanh lá cây thật lớn trên phần đầu hình tam giác ngược to lớn của con trăn khổng lồ này.
Giờ phút này, cái miệng đầy máu của con trăn khống lồ đột nhiên mở ra, lại có một làn sương mù màu xanh lục dày đặc khác nhanh chóng tấn công về phía Diệp Viễn.
“Cấn thận!”
Thanh Tử vội vàng hét lớn một tiếng.
Mà lúc này, Diệp Viễn cũng đã phản ứng lại.
Chỉ thấy Diệp Viễn tùy ý vung tay lên, một đạo kình khí kinh khủng hung hăng nghênh đón làn khói độc đang nhanh chóng đến gần.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là kình khí đáng sợ của anh lại không thể đánh tan làn khói độc kia.
Khói độc vẫn dùng tốc độ cực nhanh mà bao phủ lấy anh.
“Còn rất lợi hại!”
Sau khi Diệp Viễn thầm nói một câu, bóng người lập tức biến mất khỏi nơi đó.
Sau khi làn khói độc mất đi mục tiêu là Diệp Viễn thì nó đáp xuống một cây đại thụ tràn đầy sức sống khác.
Trong nháy mắt, cây đại thụ dồi dào sinh cơ mất đi sức sống và biến thành một đống gỗ mục.
Mà vào lúc này, bóng dáng của Diệp Viễn đã xuất hiện ở giữa không trung.
Trong tay còn cầm một thanh kiếm dài.
Diệp Viễn cầm trong tay thanh kiếm dài, đang từ giữa không trung nhanh chóng chém về phía đầu của con trăng khống lồ.
Mà con trăn khống lồ dường như cũng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đang truyền đến từ đầu mình.
Đột nhiên nâng đầu lên, há miệng đầy máu, một làn khói độc dày đặc khác bao phủ Diêp Viễn