Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 470
ỏng ta còn liếm cánh môi, vẻ mặt đác ý vẫn chưa hết.
“Ngon ngon, bà xã làm ăn ngon.’
Thẩm Tuệ nghe vậy thì không khỏi mỉm cười, cuộc đời này có ông ta cưng chiều, đời này bà ấy cũng coi như là không có gì tiếc nuối nữa ròi.
“Anh không cần dỗ em, em biết bánh em làm không ngon bâng bánh Minh Tám làm, cũng không biết cô nhóc này thế nào rồi. Hôm qua xem tin tức, em còn trông thấy công ty nhà họ Hứa đưa ra thị trường, con bé đi cất băng nữa. Con bé này càng ngày càng có dáng vé một minh đám đương một phía rồi, rất ưu tú.”
“Chồng, lần sau chúng ta gọi con bé đến nhà ăn cơm đi, con gái nuôi không tới nhà chúng ta, kỳ cục!”
Ngôn Dương nghe thấy vậy, sầc mặt hơi cứng lại, nghĩ đến những việc mình làm. ông ta giấu đi cảm xúc, mím môi cười rồi nói: “Được được được, mọi việc anh nghe vợ hết!”
Hứa Minh Tâm ờ nhà họ Hứa không lâu lám, La Xuân Hương liền tới rồi.
Nếu không phải dì Lưu liều chết ngăn cản, chỉ sợ móng tay của La Xuân Hương đã cào rách mặt cúa Hứa Minh Tâm rồi.
Cô ta vừa cấu vừa đánh, trên mặt cô toàn là vết bầm, ngay cả di Lưu cũng bị vậy.
La Xuân Hương định đưa cô vào trong nhà, trừng phạt một trận, nhưng lại bị dì Lưu ngăn cản.
“Bã Cố, cho dù cô chú nhà chúng tôi phạm lỗi, thi cũng phải chờ ông Hứa về xử lý. Bà cố không thể đưa cô chủ đi, lạm dụng tư hình!” “Tôi thấy đầu óc bà có vấn đ’ê rồi đấy! Cô ta đã hại con dâu tôi, tôi không có tư cách sao? Tôi lạm dụng tư hình cũng tốt hơn cô ta, cái đồ lòng dạ ác độc, đấy con dẳu tôi xuống lầu. Trong bụng của con dâu tôi có một cái thai hơn một tháng rồi đấy! Rốt cuộc cô ta có phải là con người không há, cô ta hại chât trai cúa nhà họ cố như vậy!
Trong lòng La Xuân Hương vần còn ghi hận chuyện của Cổ Yèn, giờ cố Yên không ớ Kinh Đô, cô ta đầy một bụng lứa giận không có chỗ phát tác, Hứa Minh Tâm lại ở đây.
Bọn họ là ngườỉ một nhà, chị em liền tảm mà!
“Tôi không lảm!”
Cô lâc đầu liên tục: “Tôi không có đấy Hứa An Kỳ, tôi không có lý do gì, tôi điên sao? Tôi ra tay VỚI một phụ nữ cỏ thai! Di Lưu
nói đúng, tôi phải chờ bố về xử lý, tôi không đi với cô!”
Cô liều mạng lùi về sau, nhưng lại bị La Xuân Hương bắt lấy cố tay.
Móng tay của La Xuân Hương rất dài, bấm vào thịt đau lắm.
Cô không thế rời khỏi đây, Hứa Văn Mạnh chầc chán sẽ không đánh chết mình.
Nếu mà đi cùng La Xuân Hương, mình còn mạng sao?
Buổi chiều là Cố Gia Huy trở vê rồi, cô chỉ cần trì hoãn đến lúc đó là được!
“Cô đố kỵ trong bụng An Kỳ nhà tôi có thai, trước dây cô đã có oán hận chất chứa sâu sắc với An Kỳ, cô làm ra cái chuyện ác động này cũng không khó đoán. Châc chân là cỏ muốn giá vờ là tự An Kỳ ngã xuống, rửa tội cho mình!’
“Tôi không có, không có nhân chứng, cô đừng có mà ngậm máu phun người!”
Đúng lúc này, Hứa Văn Mạnh đã về, khuôn mặt ông ta ảm trầm, ông ta nói: “Ai nói là không có nhân chứng? Hành vi của con nghiệt nữ là mày đã bị người ta nhìn rõ rồi!”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, sáng nay cô dậy rất sớm, trong phòng khách cháng có một người nào cả, sao lại cỏ người trông thấy chứ?
Lẽ não… muốn gán tội cho người khác, sợ gi không có lý do sao?
Hứa Văn Mạnh dẫn thím Trương ra, bà ta được biết là người cũ của nhà họ Hứa, vẩn luôn phụ trách quét tước vệ sinh.
Thím Trương và di Lưu tới nhà họ Hứa gần bâng nhau, bọn họ vần coi nhả họ Hứa như nhà mình.
Cô dám châc chán, cô dám khắng định lúc đó thím Trước không có mặt ở phòng khách! Nhưng thím Trương cúi mặt, run rấy nói: “Lúc đó tôi đang lau sàn ờ dưới cầu thang, tôi nghe thấy tiếng cô cả và cô hai xáy ra tranh luận ớ lên lầu. Hình như lả vì một ít chuyện nhỏ trước đây, sau đó tôi liền trông thấy cô hai đẩy cô cả. Cô hai… có thể là
hành động vô ý, nhưng… đúng là đã đấy người.” “Nói nói dối, bà có gan thì nhìn vào măt tôi mà nói!” Hứa Minh Tâm thảm thiết quát.
Thím Trương nghe thấy vậy thì trong lõng run lèn, sợ hãi ngấng đầu lên, ánh mẳt lóe ra.
Thím Lưu cũng đau đớn nhìn bà ta: “Bà và tôi đều nhỉn cô cả và cô hai lớn lên, cô hai là người thế nào, lẽ nào bà không rõ sao, bà Trương, bà phải nói sự thật!”
“Sự thật…”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks