Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 528
Anh lùi về sau một bước, bày ra dáng vẻ chuẩn bị rời đi, lạnh lùng nói với Đống Văn Huệ: “Nếu con đoán không lầm, có lẽ trước khi con tới đây, Thiến Thiến đã oán trách rất nhiều điều xấu về con và Du Ân đúng không?”
Hành vi của Phó Thiến Thiến, nói dể nghe là oán trách, còn nói khó nghe là gây xích mích.
Nếu Phó Thiến Thiến tiếp tục ở lại đây, chỉ có thêm mắm thêm muối đổ thêm dầu vào lửa, chứ chẳng có tác dụng gì.
Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến đều im lặng, bởi vì Phó Đình Viễn đã đoán đúng.
Phó Đình Viển thấy vẻ mặt của hai người thì biết mình đã đoán đúng, nên nói thẳng: “Đó là lý do tại sao con bảo nó cút về phòng. Nếu mẹ muốn nghe lời chia rẽ của nó thì mẹ cứ tiếp tục giữ nó ở lại đây, con sẽ đi.”
Phó Thiến Thiến tức đến mức giậm chân, Đổng Văn Huệ do dự một hồi lâu, cuối cùng nói với Phó Thiến Thiến rằng: “Con về phòng trước đi.”
Phó Thiến Thiến nghiến răng khóc lóc rời đi.
Đống Văn Huệ nhìn Phó Đình Viễn, bắt đầu chảy nước mât nước mũi kế khố: “Lúc đó mẹ hùng hố dọa người, chắng phải là vì muốn ba con hồi tâm chuyến ý hoàn toàn cắt đứt với
người phụ nữ kia sao? Mẹ vẩn luôn gắng gượng không ly hôn, là vì muốn cho con và Thiến Thiến có một gia đình hoàn chỉnh.”
“Không ngờ bây giờ con lớn rồi, cánh cứng rồi, lại đối xử vô tình với mẹ như vậy.” Đổng Văn Huệ nói xong thì khóc rống lên.
Phó Đình Viễn mím môi nhìn chầm chầm Đống Văn Huệ đang khóc lóc, một lúc sau anh mới lẽn tiếng: “Nếu con nhớ không lầm thì con đã khuyên mẹ ly hôn với ông ấy từ rất lâu rồi, mẹ không cần phải nói những lời như thể mọi chuyện đều là vì chúng con. Trong lòng mẹ biết rõ nhất tại sao mẹ lại không chịu ly hôn.”
Phó Đình Viền không muốn nghe những lời đạo đức giả của Đống Văn Huệ.
Anh đã sớm nhìn ra tình cảm giữa Đổng Văn Huệ và Phó Giang không được êm ấm cho lắm, mặc dù lúc trước anh còn nhỏ, nhưng anh đã biết Phó Giang liên tục có tình nhân ở bên ngoài.
Từ trước đến nay anh luôn hiểu chuyện trướng thành sớm, nên đã khuyên Đổng Văn Huệ ly hôn với Phó Giang.
Sau đó, Phó Giang quanh năm ra nước ngoài không chịu về nhà, anh lại khuyên tiếp, nhưng Đống Văn Huệ vẫn lựa chọn không ly hôn.
Bây giờ, bà ấy lại nói rằng vì anh và Phó Thiến Thiến nên mới không ly hôn, nếu không phải là đạo đức giả thì còn là gì?
Rõ ràng là bà ấy sợ sau khi ly hôn mình sẽ không có được cuộc sống đãi ngộ như bây giờ.
Đổng Văn Huệ bị lời nói của anh chặn họng không thốt nên lời, chỉ biết dùng tiếng khóc ngày càng dữ dội để che đậy vốn từ nghèo nàn của mình.
Phó Đình Viển nhất thời cám thấy bực bội, không nhịn được lạnh lùng nói: “Nhược điếm này của bố mẹ đã bị Thấm Thanh Sơn nầm trong lòng bàn tay, sớm muộn gì cũng có một ngày xảy ra chuyện.”
“Mẹ tiếp xúc với vợ chồng Thấm Thanh Sơn nhiều năm như vậy, sẽ không cho rằng ông ta là người tốt ăn chay niệm Phật đấy chứ?”
“Nếu ông ta là người tốt thì bố mẹ cần gì phải đánh đổi cuộc hôn nhân của con đế con gái ông ta vui vẻ.“
Phó Đình Viễn giận dữ nói, Đổng Văn Huệ ngừng khóc.
Bà ta ngơ ngác cầm khăn giấy, gương mặt hoảng hốt thất thần.
Đúng vậy, bởi vì bà ta biết Thấm Thanh Sơn nham hiếm xảo quyệt, nên bà ta và Phó Giang mới dùng đủ mọi cách đế lấy lòng Thấm Thanh Sơn, chỉ mong Thấm Thanh Sơn đừng tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. Lúc trước nghe Thẩm Thanh Sơn nói rất hài lòng về năng lực của con trai mình, nên bọn họ đã cùng nhau sầp xếp đế con trai tình cờ gặp mặt Thấm Dao…
Mặc dù bà ta và Phó Giang đã ăn nói khép nép nhiều năm như vậy, nhưng Thấm Thanh Sơn vẫn phơi bày ra bên ngoài.
Nếu không có Du Ân kia…
Đống Văn Huệ vừa nảy ra suy nghĩ này Phó Đình Viễn như nhìn thấu tâm tư của bà ta, nên quả quyết nói thắng: “Mẹ đừng chụp tội danh lên đầu người khác, cho dù con ở bên Thấm Dao cũng chẳng được bao lâu, sớm muộn gì Thấm Thanh Sơn cũng sẽ xuống tay với bố mẹ.”
Đống Văn Huệ nghẹn họng, không còn suy nghĩ gì nữa.
Có lẽ bây giờ sự việc đã bị phanh phui không còn chỗ đế cứu vãn nữa, Đống Văn Huệ cũng không còn phẫn nộ như lúc ban đầu.
Dù bà ta phần nộ cũng có tác dụng gì?
Bà ta đã bị người bên ngoài máng thảm thiết, mất hết mặt mũi.
Đống Văn Huệ không náo loạn nữa, Phó Đình Viễn cũng hơi nguôi giận.
Anh nhìn Đống Văn Huệ nói: “Mẹ hãy chuấn bị đi, con sẽ đưa mẹ ra nước ngoài.”
Bây giờ Đống Văn Huệ chỉ có thế rời đi mới là cách giải thoát tốt nhất, nếu bà ta vẫn tiếp tục ở lại trong nước thì hoàn toàn không thể ra khỏi cửa.
Đống Văn Huệ rất bài xích hỏi: “Vậy Thiến Thiến thì sao?”
Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: “Tất nhiên là nó phải ở lại đế chấp nhận hình phạt mà nó phải gánh chịu.”
Vụ án giữa Phó Thiến Thiến và Du Ân sáp ra tòa rồi, về cơ bản bọn họ đã biết kết quả phán quyết rồi, chắc chần Phò Thiến
Thiến sẽ bị lãnh án treo, nên không thế ra nước ngoài cùng Đống Văn Huệ được.
Đổng Văn Huệ lác đầu: “Mẹ không đi, sau khi mẹ đi rồi sẽ không có ai chăm sóc cho con bé.”
“Nếu vậy thì con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ.” Phó Đình Viễn không muốn nói gì nữa.
Nếu Đổng Văn Huệ đã lựa chọn không rời đi thì anh cũng không ép buộc, tránh để đến lúc Phó Thiến Thiến xảy ra chuyện gì dưới mi mắt anh, Đống Văn Huệ lại oán trách, nói anh không châm sóc tốt cho Phó Thiến Thiến.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks