Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 787
“Ngoan, sau này em phụ trách tiêu tiền xả láng, tõi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, phân cõng rõ ràng, có gì không tốt nào?”
Anh cưng chiều xoa đầu Hứa Minh Tâm, khóe mõi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, tràn đầy dung túng.
Anh hận không thế mang hết những thứ tốt nhất trên đời này đến trước mặt cô, chỉ mong cô vui vẻ mỉm cười.
Anh nghĩ, trong lịch sử có câu hồng nhan họa thủy, cũng không hề khoa trương, ném ra ngàn vàng, chỉ vì một nụ cười của người đẹp, xứng đáng.
Bởi vì…
Có người, là bảo vật vô giá, đáng được như thế.
Hứa Minh Tâm chính là bảo vật trong lòng anh, không có bất kỳ ai có thế thay thế được.
Cô là độc nhất vô nhị!
“Nói như vậy… sao tôi có cảm giác rất áp lực nhỉ? Bảo tôi tiêu tiền xả láng… tôi chỉ muốn sống tiết kiệm tiền thôi.”
“Em có thế tiết kiệm tiền, cũng phải học cách tiêu tiền, nếu em không nỡ tiêu tiền cho mình, thế thì đề người đàn ông của em tiêu, cái này giống nhau. Huống hồ, ánh mắt tôi không tệ, sẽ
chọn cho em cái thích hợp nhất, như thế không tốt à?”
Lời này, Hứa Minh Tâm không thế phản bác.
Cố Gia Huy không phải trực nam, điểm này đáng đế vui mừng rồi.
Anh mua bất kỳ thứ gì cho mình, đều sẽ tìm hiếu rất nhiều trước đó.
Nếu anh mua mỹ phẩm cho cô, thì trước tiên anh sẽ thử xem da cô là da khõ, da dầu hay da hổn hợp, khá mần cảm với cái gì, làn da là phải cấp ấm và làm trắng…
Anh nghiên cứu đâu ra đấy, nhưng bản thân cô thì chẳng biết gì, từ nhỏ đến lớn mua mỹ phẩm hoàn tòa không quan tâm đến những cái này.
Bởi vì sợ qua quýt cấu thả của cô, mới làm nổi bật lên sự chăm sóc cấn thận của anh.
Cho nên đồ trang điếm, đồ dưỡng da của cô toàn là cố Gia Huy chuẩn bị, thành phần trong từng loại anh đều nắm được rõ ràng, thật là đáng sợ.
Tất nhiên, đồ anh mua về cũng là đồ tốt nhất.
Chỉ có tình yêu vừa vặn, mới là lâu bền nhất.
Cô nghĩ, đời này cõ đã tìm được một người hoàn toàn phù hợp rồi.
Cô hy vọng mỗi một ngày sau này, cô đều có người đàn õng
này ở bên.
“Cố Gia Huy, thế trước đây anh toàn tiêu tiền làm cái gì vậy?” “Đồ của tôi toàn là Khương Tuấn và chú An chuấn bị, đàn ông không cần quá cầu kỳ, đối xử với vợ mới phải chăm sóc tỉ mỉ. Trước đây không cỏ chổ tiêu tiền, nên tôi đã tiết kiệm khá nhiều cho bà xã. Tôi nghĩ đợi thêm một năm nữa em tốt nghiệp, đến tuổi hợp pháp, vợ của tôi cũng đủ vốn rồi, đến lúc đó em sẽ lấy tôi
mà không hề do dự.” “Anh sẽ cầu hôn tôi à?”
“Kiểu quỳ một gối xuống sao?”
“Không cần nghi thức long trọng như thế, phim truyền hình toàn là lừa trẻ nhỏ đấy! Anh chỉ cần cầm nhẫn rồi cầu hỏn tôi là được, tôi muốn… cỏ sự mong chờ, được không?”
“Được, tôi nhớ rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô cũng hơi yên tâm rồi.
Anh bảo rằng anh nhớ rồi, thế thì anh sẽ luôn ghi nhớ, anh sẽ không quên.
“Ăn no uống no, chúng ta về nhà đi.”
“Được.”
Anh gõ đầu cô, sau đỏ dât tay cô đi về nhà.
Ngày hôm sau, khi Hứa Minh Tâm đi học, Violet không tới, nhóm của cõ ta cũng giải tán luôn.
Tuy mọi người vẫn sẽ nghị luận sau lưng mình, nhưng rõ ràng là đã kiêng dè hơn nhiều.
Lauran chủ động tới bát chuyện, làm cho cô không đến mức phải một thân một mình ở lớp yoga.
Thời gian trôi qua từng ngày, mỗi ngày đều tràn đầy phong phú và thú vị.
Bọn họ đã tới đây được hơn mười ngày rồi.
Hôm nay, ôn Thanh Vân gọi bọn họ tới ăn cơm, trên bàn cơm mọi người nói cười vui vẻ. ôn Thanh Vân nhìn bàn cơm thiếu đi một người, cuối cùng sau khi ăn xong, vẫn không nhịn được mà gọi điện cho ôn Thành…